Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 35: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 35: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 35: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Nghe thấy giọng nói, Phong Quang vội vàng dồn hết sức lực đẩy Lục Sâm ra, cô khẽ thở gấp, sắc mặt ửng đỏ, không cần nhìn cô cũng biết hiện tại có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, mà Lục Sâm trước mặt cô lại cười một tiếng, còn bình tĩnh cúi xuống khẽ vuốt gương mặt cô. Cô xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lục Sâm lại cười,"Không sao, chúng ta chỉ đang kiểm tra sâu răng thôi mà, người khác không đàm tiếu được."
"Lục Sâm!" Phong Quang cắn môi hô lên một câu, cô cứ nghĩ đến lời nói ngây thơ của đứa trẻ vừa rồi là liền cảm thấy trên mặt như sắp bùng cháy.
Lục Sâm lại lần nữa trêu chọc,"Anh đã kiểm tra rồi, Phong Quang không có răng sâu."
"Tôi." Phong Quang cảm thấy ánh mắt bốn phương tám hướng dồn về phía bọn họ, nhưng cô lại không mặt dày được như Lục Sâm mà có thể tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên. Cô giậm chân "Hừ" một tiếng,"Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Vừa dứt lời, cô liền giận dỗi đi ra khỏi quán cà phê.
Lục Sâm đương nhiên muốn đi theo, nhưng vẫn không quên cầm túi Phong Quang để trên ghế. Một người chồng đủ tư cách đương nhiên là phải đánh thắng được tình địch, trả hết tiền mua xe, còn phải biết xách túi cho vợ khi đi dạo phố, mà mấy thứ này, Lục Sâm lại đều có thể làm được.
Kỳ thật Phong Quang cũng không thật sự tức giận, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi, chờ đến lúc ra khỏi quán cà phê, bước chân vội vã của cô liền chậm lại, lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Nghĩ tới nụ hôn vừa rồi kia, cô lại đỏ mặt thu ánh mắt lại.
"Hôm nay anh rất vui vẻ."
Phong Quang nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu,"Gì cơ?"
"Lời nói hôm nay của Phong Quang khiến anh rất vui vẻ." Lục Sâm hết sức tự nhiên dắt tay cô. Hắn để Phong Quang đi mé trong lề phố, còn hắn đi mé ngoài, như vậy cho dù có nguy hiểm thì người chịu cũng sẽ là hắn. Động tác nhỏ này của hắn dường như đã thành thói quen, trong lòng Phong Quang không khỏi ấm áp, liền dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn, cô cười hỏi: "Vì sao lại vui vẻ?"
"Bởi vì Phong Quang nói em thích anh." Lục Sâm lại thả chậm bước rất có sức hút.
Mỗi lần nhìn hắn, Phong Quang đều muốn cảm khái một lần, năm đó mình đã may mắn đến đâu mới bắt được người đàn ông Lục Sâm này chứ. Cô lại hỏi: "Trước kia tôi chưa từng nói tôi thích anh sao?"
"Trước kia... Phong Quang cũng từng nói." Chỉ là, mỗi lần cô nói thích đều do hắn muốn nghe những lời này nên mới dẫn dắt cô nói ra. Trước sau hắn vẫn cho rằng, cảm giác của Phong Quang đối với hắn chẳng qua chỉ là "bị sắc đẹp mê hoặc" mà thôi.
Trong tình cảm, dù là người thông minh cũng sẽ trở thành kẻ ngốc. Lục Sâm trước nay đều không nghĩ tới, nếu Phong Quang thật sự là loại người dễ dàng "bị sắc đẹp mê hoặc" như thế, thì chỉ với tiền tài và thế lực của Hạ gia, cô muốn người đàn ông đẹp đẽ nào mà chẳng được.
Phong Quang lắc tay hắn cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, trước kia chắc chắn tôi rất thích anh, nếu không tôi sẽ không gả cho anh đâu. Lục Sâm, anh quá thiếu tự tin rồi."
Câu cuối của cô chẳng qua chỉ là nói đùa, nhưng Lục Sâm lại rũ mắt nghiêm túc nói: "Phải, anh rất không có tự tin."
Phong Quang còn muốn hỏi lại, di động của Lục Sâm đã vang lên. Lục Sâm chỉ nhìn di động mà không định nhận máy. Phong Quang thấy tên trên thông báo cuộc gọi là Lục Hành, cô nhớ rõ, Lục Hành là em gái hắn, nên lại hỏi: "Vì sao không nhận điện thoại?"
"Con bé gọi điện đến đây, chỉ có một nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?
Lục Sâm xoa nhẹ đỉnh đầu Phong Quang,"Ngày sinh sớm hơn dự kiến, A Hành sắp sinh con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận