Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 3: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 3: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 3: Công lược ảnh đế hết thời
"Tôi biết, tôi biết."
Giám đốc lau mồ hôi trên mặt, cả hai đám người này ông ta đều không dám đắc tội, nhưng nghĩ đến việc Vũ Văn đang nổi nhất, mà nhà đầu tư sau lưng hắn ta lại nhiều như vậy, nên ông ta chỉ có thể đưa ra lựa chọn của mình,"Anh Diêu, anh Vũ Văn cũng đang vội, hay là... các anh đi quay cảnh khác trước?"
Đây là vấn đề quay cảnh trước cảnh sau sao? Đây là vấn đề không thể nhịn được!
Diêu Phong vén tay áo lên."Tới đây tới đây, giám đốc, ông nói với tôi xem nào, có phải mọi việc đều cần xét thứ tự đến trước và sau không?"
"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Quản lý Diêu, sao anh còn ấu trĩ như vậy?"
Thích Môi cười,"Sớm nhường lại sân này cho chúng tôi thì đâu đến mức xấu hổ như bây giờ chứ."
Vũ Văn nhìn người đàn ông áo trắng cách đó không xa, nãy giờ vẫn chưa thấy người kia nói gì cả. Kỳ thật, Vũ Văn rất muốn Đoạn Mộ đến đây cãi nhau với hắn ta, nhưng Đoạn Mộ này, bất kể ai chọc đến hắn như thế nào, dường như hắn cũng chỉ cười ôn hòa mà thôi.
Từ lúc Đoạn Mộ ra mắt đến nay, chưa một ai từng thấy dáng vẻ nổi giận của hắn, hơn nữa, bất kể là khi giới truyền thông phỏng vấn trực diện hay quay lén hắn, Đoạn Mộ vẫn luôn tạo cảm giác không tranh với đời như vậy. Vũ Văn cảm thấy hứng thú chưa từng có, bởi không ai là không có vui buồn mừng giận, hắn ta chưa từng gặp một ai lại diễn xuất ngay trong chính cuộc sống thường ngày của mình, vì thế, hắn ta liền chờ mong có thể xé rơi cái mặt nạ mỉm cười này của Đoạn Mộ xuống.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp sắc mặt không tốt đi tới, ông ta nói với Diêu Phong:
"Nhường sân cho bọn họ trước đi."
"Đạo diễn, vì sao?"
"Nhà đầu tư gọi điện thoại tới, bảo chúng ta không nên đắc tội Vũ Văn."
Rốt cuộc thì thương nhân vẫn coi trọng giá trị mà Vũ Văn mang đến hơn.
Diêu Phong cắn răng, bản thân anh ta là người đại diện cũng biết, nếu lai tiến †uc cãi nhau chỉ sơ eẽ †ao ảnh hưởng không tết cho Đoan Mô. Anh ta nhìn Thích Môi đang đầy đắc ý, xoay người định đi thì một chiếc xe màu đen bỗng nhiên dừng trước mặt anh ta.
Người phụ trách thành cổ hơi kinh ngạc, lập tức bước qua nói:
"Này, các người là ai? Không biết ở đây không được lái xe vào à?"
Theo quy định của thành cổ, để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn khi đóng phim, mọi người xe đều phải dừng xe ở bên ngoài thành.
Tài xế mặc âu phục màu đen xuống xe, anh ta mở cửa xe, một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong xe, xem ra, đây nhất định là tay của nữ. Tài xế tiếp nhận danh thiếp trên tay kia rồi đóng cửa xe lại, anh ta xoay người đưa danh thiếp cho người phụ trách, nói:
"Chào ông, chủ nhân hiện tại của tòa thành cổ này là tiên sinh Hạ Triều."
"Cái gì?"
Người phụ trách gần như ngay lập tức nói:
"Chuyện này là không thể!"
"Ngay một phút đồng hồ trước, tiểu thư của chúng tôi đã mua chỗ này. Nếu ông không tin, có thể gọi điện thoại để hỏi."
Không cần anh ta nói, người phụ trách đã đi gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh được nối máy, sắc mặt ông ta cũng hiện đủ mọi sắc màu.
Ánh mắt Vũ Văn tối sầm lại, lầm bẩm ba chữ,"Hạ Phong Quang."
Không ai biết, đây là vị hôn thê mới chỉ gặp hai ba lần của hắn ta, ngay cả người đại diện của hắn ta cũng không biết.
Lúc này đột nhiên có mây che khuất mặt trời, xung quanh liền trở nên ảm đạm.
Người phụ trách kia vẫn không dám tin rằng mình đã đổi chủ, ông ta hỏi:
"Vì sao ông Hạ lại đột nhiên mua thành cổ của chúng tôi?"
"Không phải ông Hạ, mà là tiểu thư của chúng tôi mua thành cổ."
Ai cũng biết đến nhà họ Hạ, tập đoàn Hạ thị tiền nhiều thế lớn đã cực kỳ nổi danh, mà nổi danh hơn chính là vị Hạ đại tiểu thư một lời không hợp vung tiền mua hết.
Nói "mua" ở đây không chỉ là quần áo giày dép, mà khi cô khó chịu, liền sẽ mua cả những vật phẩm siêu lớn, ví dụ như tòa thành cổ hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận