Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 10 - Chương 6: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

Quyển 10 - Chương 6: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 6: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Lúc Quý Miên học đại học, Phong Quang và Quý Du cũng lên lớp sáu rồi. Ngày đầu tiên nhập học, Phong Quang phát hiện trong ngăn bàn của mình có một bức thư màu hồng, nó tò mò lấy ra.
Quý Du bên cạnh lập tức kêu lớn:
"Chị, là thư tình à?"
"A2"
Phong Quang nghe thấy hai chữ thư tình, liền theo bản năng nhìn xung quanh, chỉ thấy một học sinh nam ở hàng giữa rất ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nó cong môi, suy nghĩ một chút, vẫn đặt bức thư tình này vào ngăn kéo của mình trước.
Bây giờ trong lớp nhiều người như vậy, nếu như cứ đi thẳng qua trả lại cho cậu bé đó, vậy cũng quá tổn thương lòng tự trọng của người ta rồi. Đến lúc tan học, Phong Quang đi một mình tìm cậu học sinh nam kia, trả bức thư tình lại cho cậu ta, còn cậu ta lộ ra vẻ mặt đau lòng thế nào, nó không có hứng nhìn.
Nhưng một loạt chuyện này Quý Du không biết, nó chỉ đơn thuần cho là Phong Quang nhận lấy bức thư tình kia, vậy cũng chính là chứng minh Phong Quang thích cậu học sinh nam kia.
Tối hôm nay, lúc Quý Miên lại theo thông lệ gọi điện thoại đến hỏi thăm nó, nó rất hưng phấn nói:
"Anh em cảm thấy chị sắp yêu rồi!"
Giọng Quý Miên bên kia dừng lại một chút:
"Tiểu Du... em nói cái gì?"
"Hôm nay chị nhận được một bức thư tình, là lớp trưởng trong lớp bọn em gửi. Lớp trưởng là người có thành tích tốt nhất trong lớp bọn em, hơn nữa cũng rất đẹp trai, em cảm thấy cậu ta rất xứng với chị."
"Tiểu Du, em nên nói với chị, bây giờ bọn em vẫn là học sinh, không nên yêu sớm."
"Vâng, vâng, vâng."
Quý Du trả lời qua loa lấy lệ:
"Anh, anh đừng nói chuyện này cho người khác biết, nếu như bị giáo viên chủ nhiệm rất hung dữ của lớp em biết thì thảm rồi!" "Được."
Hôm sau nữa, Phong Quang liền bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới phòng làm việc uống trà. Giáo viên biết thân phận của nó, cho nên không dùng vẻ mặt nghiêm khắc lắm nhưng nói xa nói gần một chút thì vẫn có.
Cái gì mà yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, bởi vì yêu sớm cho nên rất nhiều học sinh càng ngày càng không thích học, còn thích trốn học, khiến cho phụ huynh cực kỳ nhức đầu... Sau khi giáo viên chủ nhiệm liệt kê mấy ví dụ cho Phong Quang nghe xong, ban đầu Phong Quang còn không hiểu tại sao lại gọi mình tới phòng làm việc, bây giờ cũng hiểu rồi.
Sau khi trở lại lớp học, nó nói một câu "đồ tố giác" với Quý Du không hiểu gì cả bên cạnh, rồi không quan tâm đến Quý Du nữa.
Lúc Quý Du lại nhận điện thoại của Quý Miên, khóc rất khó chịu:
"Anh, hôm nay chị bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc, nhưng chuyện thư tình thật sự không phải là do em nói. Bây giờ chị rất giận em, không quan tâm đến em nữa..."
Quý Miên nhẹ giọng an ủi nó mấy câu, lại truyền tới tiếng cười khẽ của hắn:
"Không cần buồn, Tiểu Du còn nhớ chị thích ăn cái gì không?"
"Là đồ ngọt!"
Đúng thế, Phong Quang luôn luôn thích ăn đồ ngọt.
"Anh nhớ, Tiểu Du và cô bảo mẫu từng học làm bánh donut rồi."
"Đúng thế, em vẫn biết làm!"
"Vậy để cho chị không tức giận nữa, Tiểu Du tự đi làm một phần bánh donut tặng cho chị đi, thế nào?"
Quý Du hỏi:
"Như vậy chị sẽ không giận em nữa sao?"
"Như vậy chị sẽ không giận em nữa, Tiểu Du, em không tin lời anh à?"
"Tin!"
Quý Du đứng lên khỏi giường, hừng hực lòng tin nói:
"Bây giờ em sẽ đi làm bánh donut ngay!"
Chuyện cuối cùng quả nhiên đúng theo lời Quý Miên nói, Phong Quang đầu tiên là nhìn xem xung quanh có ai không, thấy không có ai, mới lạnh mặt nhận lấy bánh donut của Quý Du. Nhưng đến ngày hôm sau, lúc ngồi xe đi học, nó lại chủ động nói chuyện với Quý Du.
Không thể không nái. Quý Miên vô ©ùnag hiểu tính tình ©Ủa ná. *x+*xx*x****
Sau khi Quý Miên học đại học, rất ít về Hạ gia, hình như hắn rất bận, không biết là bận bài vở bài tập, hay là bận với thí nghiệm của mình. Xem ý của hắn, cho dù là đến kỳ nghỉ đông, hắn cũng sẽ không trở về đón tết. Tuy nhiên dưới sự kêu gào ầm ï của Quý Du, hắn vẫn khó phản kháng mà đành trở về một chuyến.
Mùa đông năm nay có một trận tuyết lớn, tuyết trắng che phủ cả thành phố này. Đối với bọn nhỏ, dường như chỗ nào cũng thành khu vui chơi cả, nhưng đối với những người lớn phải đi xa thì có chút nhức đầu.
Quý Miên bước xuống khỏi xe của tài xế, nhìn ngôi nhà lớn màu bạc của Hạ gia, trừ màu trắng do tuyết nhuộm thành ra, không có gì thay đổi so với trí nhớ của hắn. Hắn nhìn thấy Quý Du đang đắp người tuyết trong sân.
Quý Du đứng một mình ở trong tuyết, chơi vui quên hết tất cả. Sau khi thấy trước mặt có một bóng râm, nó ngẩng đầu, nhìn thấy là anh trai mong nhớ của mình, lập tức kích động nhảy lên:
"Anh! Anh về rồi!"
Quý Miên đón lấy cơ thể nó đang nhào qua:
"Hình như Tiểu Du lại cao hơn rồi."
"Còn không phải sao! Đã nửa năm anh chưa nhìn thấy em rồi!"
Quý Miên xoa đỉnh đầu nó:
"Sao lại chỉ có một mình em? Không phải Phong Quang sẽ chơi chung với em à?"
"Ơ... Vừa nãy chị vẫn ở đây, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?"
Quý Miên và Quý Du cùng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một người tuyết biết động đậy dưới một cái cây. Nhìn thật kỹ, đâu có phải là người tuyết, rõ ràng là một đứa bé gái mặc áo bông màu trắng ngã trong tuyết, bởi vì nó mặc thật sự quá nhiều, mãi không bò dậy được.
Quý Miên cảm thấy động tác cố gắng muốn bò dậy nhưng nhiều lần thất bại của nó thật sự là buồn cười đến đáng thương. Hắn hiếm khi đại phát lòng tốt đi đến, luồn hai tay vào nách nó, xốc cả người nó lên, làm rơi không ít tuyết trên quần áo vừa dầy vừa nặng của nó xuống.
Phong Quang cố gắng rất lâu kết quả được người khác nhấc lên, thoải mái thở dài, vừa rồi thật đúng là mệt chết nó mà.
Cậu thanh niên sau lưng nhấc nó lên phát ra một tiếng cười khẽ.
Nó muốn quay đầu, nhưng không biết làm sao vì cái mũ to rộng đang che mất tầm mắt của nó. Nó dứt khoát nhấc bàn tay đeo găng tay dầy lên tháo mũ xuống, tóc tai hơi lộn xộn, nhìn thấy người phía sau, nó ngẩn ra một giây:
"Anh... hình như anh lại đẹp trai hơn rồi."
Cậu thanh niên trẻ tuổi cao gầy đặt nó đứng yên trên mặt đất, giơ ngón tay ra lau đi giọt nước nhỏ do tuyết hóa thành trên lông mi rất dài của nó:
"Phong Quang thì càng ngày càng nặng rồi."
"Nói bậy."
Nó tức giận:
"Đó là bởi vì em mặc rất nhiều quần áo, em không có béo đâu!"
Chỉ cần là con gái, sẽ không muốn nghe thấy câu béo hơn này.
Quý Miên vỗ nhẹ đỉnh đầu nó, buồn cười nói:
"Đúng là một quả cầu tuyết nhỏ."
Nó mặc quá nhiều quần áo, quả thực đã quấn mình thành một quả bóng đáng yêu.
"Đó là bởi vì em sợ lạnh!"
"Nếu sợ lạnh em còn ra ngoài làm gì?"
"Đó là bởi vì Tiểu Du muốn ra ngoài chơi, em đã đồng ý với anh mà, em sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, cho nên em ra ngoài cùng với em ấy..."
Tay Quý Miên đặt trên đỉnh đầu nó khựng lại:
"Chỉ là bởi vì lý do này?"
"Vâng, đúng thế, chuyện em đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, nhưng mà..."
Thấy nó lộ ra vẻ mặt phiền não, Quý Miên lại hỏi:
"Nhưng mà cái gì?"
"Em đưa hết tiền để dành cho anh rồi, em không có tiền nuôi anh nữa."
Ánh sáng trong mắt Quý Miên ngừng lưu chuyển, chốc lát, vẻ mặt hắn lại trở về trạng thái ban đầu nói:
"Không sao, bây giờ anh có thể tự nuôi mình rồi, cho nên, đây không tính là Phong Quang vi phạm giao hẹn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận