Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 37: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 37: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 37: Công lược trạch nam game thủ
Bất luận trong lòng Phong Quang có lớn tiếng phỉ nhổ cỡ nào, cuối cùng, cô cũng chỉ thở dài thật sâu, lựa chọn trầm mặc.
Lúc này, của phòng bệnh bị gõ vang, tiếp theo liền có mấy người đàn ông đi vào, trên tay mỗi người đều bưng một loại đồ ăn khác nhau, lại đồng loạt đặt trên bàn. Đặt đồ xuống xong, những người này lại không nói một câu mà rời khỏi phòng bệnh.
Phong Quang nhìn đồ ăn đầy bàn, cô ngây ra trong chốc lát, tiếp theo mới không dám chắc mà chỉ vào mình "Mấy đồ ăn ngon này đều là cho tôi sao?"
Hắn gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.
Chỉ cần thấy được đồ ăn, Phong Quang trước nay đều rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng cô không vội vã vươn tay, mà hoài nghỉ hỏi: "
Anh chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy cho tôi làm gì?"
"Bác sĩ nói, khi một loại ham muốn được thỏa mãn, sẽ tạm thời quên đi đau đớn trên miệng vết thương." Hắn gõ ra một hàng chữ như vậy cho Phong Quang xem, nói trắng ra, kỳ thật đám đồ ăn này chính là để giúp cô dời lực chú ý.
Mà muốn ăn, cũng coi như một loại ham muốn.
Phong Quang không nghĩ tới hắn sẽ chu đáo như vậy, so với hành động dứt khoát tắt điện thoại vừa rồi của hắn, hiện tại cô đúng là không xác định được, EQ của hắn rốt cuộc là cao hay thấp.
"Đúng rồi... Phong Quang bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề,"Tôi còn chưa biết anh tên là gì đấy, tôi là Hạ Phong Quang, anh thì sao?"
Bàn tay cầm di động của hắn hơi khựng lại, cuối cùng vẫn chậm rãi bắt đầu gõ chữ. Chẳng qua, hắn vừa mới gõ được chữ "Tôi", của phòng bệnh đã một lần nữa mở ra. Lần này người bước vào là Yến Quy. Đôi mắt Phong Quang lập tức sáng lên, cô bước xuống giường, đi chân trần, lại nhào vào trong lòng Yến Quy.
Yến Quy ôm cô, lại nhìn băng gạc màu trắng trên đỉnh đầu cô, quan tâm hỏi:
"Không sao." Phong Quang lắc đầu,"Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là ổn."
"Vậy thì tốt rồi."
Lo lắng trong lòng Yến Quy rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Phong Quang thấy hắn khẽ thở gấp, cô lại hỏi:
"Anh đã chạy vội tới sao?"
"Đúng vậy, đây chẳng phải vì lo lắng cho em sao?"
Yến Quy thấp giọng cười nói một câu.
Quả thật hắn đã chạy tới. Không sai, vốn dĩ hắn không chắc mình có muốn tới đây hay không, nhưng sau khi đưa người kia về nhà, lại đi ngang qua bệnh viện, hắn vẫn không nhịn được mà tới đây một chuyến, tóm lại hắn phải thấy Phong Quang không sao thì mới có thể hoàn toàn yên lòng.
Lúc này, Phong Quang chợt cảm thấy có người chạm vào chân mình, cô vừa cúi đầu liền thấy, người đàn ông im lặng kia không biết từ lúc nào đã cầm một đôi giày trắng nhỏ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hiện tại hắn đang nắm lấy một bên mắt cá chân cô, xỏ bàn chân trần của cô vào trong giày.
Cơ thể Phong Quang cứng đờ, ngay trong một khắc này, cô bỗng nhiên có một cảm giác hoảng loạn mà chính cô cũng không thể hiểu nổi.
Khi Yến Quy chú ý tới, hai chân Phong Quang đều đã xỏ xong giày, trong lòng hắn có chút mất tự nhiên, cũng liền cười gượng gạo,"Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Phong Quang."
Phong Quang nhìn người đàn ông ngồi xổm bên chân mình đứng lên, cô khẽ chớp mắt, khi thấy hắn cũng đang rũ mắt nhìn mình, cô lần đầu tiên cảm thấy tầm mắt mình lại khó có thể dời đi như thế.
Điều này không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận