Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 37: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 37: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 37: Công lược sư phụ song tu
Vô Nhai rũ mắt nhìn cô, thấp giọng cười nói:
"Nếu ta đã đau lòng không chịu nổi, thì phải làm chuyện gì đó để cải thiện tâm tình, nếu không sẽ luôn buồn bực, như vậy không tốt cho da dẻ chút nào."
Phong Quang: "... '
Cô không còn gì để nói.
Một tay Vô Nhai ôm lấy eo cô, một tay khác chọc chọc sừng rồng trên đỉnh đầu cô. Dường như hắn cảm thấy sừng rồng của cô rất thú vị, đặc biệt thích tiện tay chọc một hồi, lại cười nói:
"Hiện tại tâm tình ta rất tốt, da dẻ cũng sẽ tốt lên. Phong Quang có muốn sờ một chút không?"
"Không."
Cô còn chưa dứt lời đã bị hắn cầm tay đặt trên sườn mặt hắn. Vô Nhai nhìn cô mỉm cười,"Phong Quang cảm thấy thế nào?"
Cũng... không tệ lắm... !
Không, là rất tốt! So với làn da của một nữ nhân như cô thì còn tốt hơn.
Phong Quang muốn thu tay về, nhưng lại không rút ra được. Cô nghiến răng nghiến lợi,"Ngươi thật nhàm chán, mau buông ta ra!"
"Ta vốn dĩ cho rằng... Phong Quang thích chạm vào ta."
Ánh mắt hắn lại trở nên cô đơn. Vốn là một nam nhân tuấn dật tao nhã, bỗng dưng lại giống y như cô gái nhỏ bị bắt nạt.
Quả thật giống y như cô gái nhỏ!
Phong Quang khựng lại một giây,"Nếu ngươi không buông ta ra, ta liền hô sàm sỡ."
"Ở đây có kết giới, bên ngoài không nghe thấy tiếng của chúng ta."
Hắn cười, lại hơi cúi thấp đầu một chút, trong mắt có ánh sáng nhu hòa xet qua, hắn nói:
"Phong Quang thật đẹp... đến mức khiến người ta luôn nghĩ, liệu có nên giấu nàng đi hay không."
Toàn thân Phong Quang nổi da gà. Vô Nhai quả thực là đối tượng mà cô công lược, nhưng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên mà người ta đã nhiệt tình với cô như vậy, cô sẽ hoài nghỉ nghiêm trọng rằng không biết có phải người nam nhân này luôn thích đối tốt với mọi cô gái hay không, mà cô ghét nhất là loại nam nhân như vậy.
Cô lạnh giọng xuống,"Đối với mọi nữ nhân gặp mặt lần đầu, ngươi đều làm ra hành động mờ ám vậy sao?"
Đôi mắt mang ý cười của hắn bỗng nhiên tối sầm, Phong Quang dường như thấy được một con gió lốc sắp bùng lên trong mắt hắn, cô thậm chí còn cảm giác được cánh tay đặt bên hông mình đã siết chặt, khiến hông cô phát đau.
Trong hơi thở tràn ngập nguy hiểm, bởi ý cười thường xuyên xuất hiện trên mặt hắn lại đột nhiên mất đi, nháy mắt liền khiến người ta cực kỳ áp lực.
Da đầu Phong Quang tê dại. Vô Nhai đang im lặng khiến cô có ảo giác như hắn sẽ lập tức kết liễu mạng nhỏ của cô đến nơi.
Vào thời điểm tỉm cô đập nhanh nhất, hắn lại chợt cười, giống như mây tan thấy trăng sáng, xua đi một mảnh bóng đêm. Hắn buông tay Phong Quang, lại đặt tay mình lên gò má cô. Sau khi cảm thấy cô hơi run rẩy, nụ cười của hắn càng thêm hoàn mỹ mê người.
"Phong Quang chính là nữ nhân đầu tiên khiến ta không nhịn được mà muốn chạm vào."
Hắn thấp giọng khẽ nói, tựa như đang tâm tình với người yêu,"Cho nên Phong Quang phải biểu hiện thật tốt, đừng chọc ta tức giận."
Da đầu Phong Quang tê dại, cô thật sự không thể hiểu nổi, vì sao người vừa nãy còn muốn nổi giận, lại có thể vui vẻ ra mặt chỉ trong một khắc, tựa như không khí nguy hiểm lúc vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Dường như ý thức được nguyên nhân Phong Quang trầm mặc, Vô Nhai lại mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang không có sư phụ thì sẽ không thể ở tại Vô Vọng Thiên. Như vậy đi, ta nhận Phong Quang làm đồ đệ nhé?"
"Không..."
"Phong Quang."
Hắn nhẹ giọng gọi tên cô, lại mỉm cười nói:
"Ta chỉ thông báo , không phải ta đang thật sự hỏi ý kiến nàng. Đương nhiên, nàng cũng có thể cự tuyệt, nhưng hậu quả cự tuyệt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận