Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 20: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 20: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 20: Công lược người cản thi
Nam chính Lãnh Dạ này khiến Phong Quang hơi sợ một chút. Dù sao thì hắn cũng là người nắm giữ mạch máu kinh tế toàn vũ trụ, cô hơi e sợ không biết liệu hắn có vì nữ chính mà diệt nhà họ Hạ của cô không.
Kỳ thật cô cũng không rõ, vì sao nhà giàu số một thế giới và người nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu lại có thể khác nhau. Theo lý mà nói, đây chẳng phải nên cùng là một người sao?
Cô bỏ qua vấn đề rối rắm đó, nở một nụ cười cứng đờ,"Anh Lãnh, sao anh lại đột nhiên tới Hoa Hạ vậy?"
Lãnh Dạ hắt xì một cái, hắn móc khăn tay ra che lại miệng và mũi mình, nhìn Phong Quang với ánh mắt như nhìn một con kiến,"Mùi phấn hoa trên người cô càng ngày càng nặng."
Không sai, vị vương tử nước Kim Cương này bị dị ứng phấn hoa, mà Phong Quang thì lại tạo ra chúng, giống như khắc tỉnh của hắn vậy.
Phong Quang cong khóe mắt, mỉm cười ngọt ngào,"Gần đây tôi tương đối nhiều chuyện vui vẻ." Tựa như để chứng thực lời cô nói, xung quanh cô nháy mắt liền có hoa đào rơi xuống.
Lãnh Dạ lại yên lặng cách xa cô vài bước. Tuy hành động lui ra sau này rất không hợp với vương tử điện hạ luôn dũng cảm tiến về phía trước, nhưng trên thế giới này cũng chỉ có một mình Phong Quang biết tạo mưa cánh hoa khiến hắn phải né xa ba thước.
Dĩ nhiên Lãnh Dạ biết Phong Quang cố ý, hắn vẫn nhíu mày lại,"Cô Hạ, chẳng lẽ khi cô gặp tôi lại vui vẻ đến thế sao?"
"Đương nhiên là vui vẻ!"
Phong Quang lại cười tủm tỉm tiến lại gần "Nói thế nào thì anh cũng là vị hôn phu của tôi mà, nhìn thấy anh sao tôi có thể không vui chứ?"
Lãnh Dạ nhìn mưa hoa đào lại càng lớn hơn, hẳn hờ hững giơ tay, vệ sĩ xung quanh liền lập tức lấy ra thứ đã chuẩn bị từ trước.
Phong Quang vừa thấy loài động vật mềm mại không chân kia, liền lập tức lui về phía sau hai ba bước, cô nhặt một cục đá ném qua,
"Lãnh Dạ, anh là đồ khẩu vị nặng, ra ngoài còn mang theo con rắn ghê tởm thế này!"
Lãnh Dạ hơi nghiêng người, dễ như trở bàn tay tránh khỏi cục đá cô ném qua, hắn vừa lòng nhìn mưa hoa đào biến thành tuyết bay tháng sáu. Hắn bỏ khăn tay xuống,"Không chuẩn bị một chút thì sao cô Hạ có thể yên ẩn nói chuvên với tôi đây?" "Nói thì nói nha."
Phong Quang cố hết sức lờ đi con rắn kia, lại nở một nụ cười, vì thế, tình huống hiện giờ là tuyết bay tháng sáu xen lẫn hoa đào bay phất phơ.
Tình cảnh này thật sự quỷ dị.
Ánh mắt Lãnh Dạ tối sầm, lại giơ tay lên, một vệ sĩ khác lấy ra một cái hộp đặt trên mặt đất, mở ra. Nháy mắt, một đám gián đen sì liền bò ra lổm ngổm.
Phong Quang giậm chân kêu một tiếng, liều mạng mà trốn tránh đám gián bay khắp nơi kia.
Vệ sĩ phía sau Lãnh Dạ bình tĩnh mở dù, giúp vương tử điện hạ che tuyết lông ngỗng bay đầy trời. Lập tức, một quả cầu tuyết ném tới đây, Lãnh Dạ trực tiếp giơ tay, nhẹ nhàng bắt được, hắn ném cầu tuyết xuống đất. Nhìn Phong Quang thở phì phì, hắn liền vui vẻ nói:
"Hiện giờ cô có hứng thú ngồi xuống nói chuyện với tôi chưa?"
"Nói cái đầu anh thì có!" Lúc này đây, tuyết lông ngỗng quanh cô đã bị lá phong màu đỏ thay thế.
Lãnh Dạ Lại búng tay một cái, nhóm vệ sĩ nhanh chóng bày bàn ghế ra. Hắn ngồi lên ghế, lại có người đưa tới một ly cà phê, Lãnh Dạ cực kỳ tao nhã uống một ngụm cà phê, mặt không biểu cảm nói:
"Mấy năm không gặp, tâm tư của cô vẫn dễ đoán như thế."
"Mấy năm không gặp, anh lại càng ngày càng biết hưởng thụ."
Phong Quang lấy di động ra bấm mấy con số. Chỉ chốc lát sau, một chiếc trực thăng hạ xuống, mấy cô hầu gái quy củ dọn bàn và ghế ra, đặt ở đó loại bánh kem ngon nhất, còn bật một chiếc dù che nắng bên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận