Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 19: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 19: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 19: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Hứa Vọng sững người hồi lâu, cuối cùng nói với giọng điệu bình thản:
"Người địa cầu cổ các cô cũng lắm chuyện thật."
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng là cô đã phát tình với mình rồi, điều đó chứng tỏ cô thích hắn, vậy thì hắn chấp nhận Pheromone phát tình của cô là được rồi, tại sao lại nói chỉ khi hắn thích cô rồi mới có thể đánh dấu cô chứ?
Phong Quang cảm nhận được thân thể của mình dần trở lại bình thường. Cô đoán có lẽ hắn đã thu lại những Pheromone hấp dẫn bản năng tình dục của cô, cục đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, nhưng đột nhiên, đôi môi cô lại bị hắn chiếm giữ.
Có lẽ, cái này cũng không được coi là một nụ hôn, bởi vì khi môi và răng quấn quýt nhau, chỉ có hắn phóng thích dục vọng của bản thân, không hề dịu dàng, mà căn bản cô cũng chẳng chống cự nổi, đến sau cùng, đột nhiên cô cảm thấy đau xót.
Hứa Vọng hơi lùi lại một chút, sau đó liếm đi vết máu trên khóe môi cô, dịu dàng nói:
"Cô Hạ, tranh thủ khi tôi còn kiên nhẫn được, cô hãy cố gắng làm tôi thích cô đi, nếu không, tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để đánh dấu cô. Nghĩ đi nghĩ lại, việc khiến cho thân thể của cô nhiễm mùi hương của tôi quả thực là chuyện làm tôi gấp không chờ nổi nữa."
"Anh..."
"Tôi khốn nạn hả?"
Hắn cười, ngắt lời cô:
"Hay biến thái? Cũng chẳng sao hết, mùi hương trên người cô thực sự khiến tôi mê muội, làm tôi mê muội tới mức... chỉ muốn mỗi ngày mỗi đêm đều đè cô ở dưới thân mình."
Sắc mặt Phong Quang hết đỏ lại trắng, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Hắn vuốt tóc dài rũ trên vai cô như đang an ủi một con mèo nhỏ không biết nghe lời:
"Tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày. Ba ngày sau, nếu cô không thể làm tôi thích cô được, vậy thì tôi cũng chỉ có thể tiến hành đánh dấu cô được thôi." nối với cô, mà nếu hắn không thích cô thì vẫn cứ tiến hành đánh dấu kết nối, thế nên, chuyện thích hay không thích có gì khác biệt gì đâu?
Đây là ý tưởng sáng suốt duy nhất của Phong Quang trong lúc đầu óc vô cùng hỗn loạn này, khuôn mặt cô trở nên đờ đẫn:
"Dù sao thì rõ ràng là anh vẫn cứ đánh dấu kết nối với tôi."
"Ừm... Nói không sai."
Vẻ mặt của cô... nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc, mím cánh môi bị hắn cắn rách.
Cô đột nhiên bạo dạn, túm lấy tay hắn:
"Đi, tới phòng của tôi!"
".. Để làm gì?"
"Chẳng phải anh muốn đánh dấu hay sao?"
Cô nhìn hắn đầy hung tợn:
"Dù sao cũng phải ra pháp trường, thay vì sống trong ba ngày thấp thỏm thì không bằng giờ lập tức giải tôi lên pháp trường luôn đi!"
"Nhưng chẳng phải cô nói muốn lưỡng tình tương duyệt hay sao..."
"Mặc kệ cái lưỡng tình tương duyệt ấy đi, cái đó đâu có dùng được với loại người như anh, rốt cuộc anh có muốn tới phòng tôi không, không đi thì thôi!"
Hứa Vọng hoàn toàn bị khí phách tự hy sinh của cô dọa cho sợ hãi.
Hắn nhướng mày, cười khẽ một tiếng, bế ngang người cô lên:
"Cô Hạ à, cô thật sự là một người luôn khiến người khác bất ngờ đấy."
Một chuyện bất ngờ đẹp đẽ.
Phong Quang sợ hãi túm lấy góc áo quân phục của hắn, trên mặt rõ ràng là vẻ khảng khái hy sinh, không biết sợ hãi làm người ta có cảm giác như thể cô sắp hy sinh bản thân mình vì toàn thể loài người vậy.
Đúng lúc khi Hứa Vọng bế cô bước đi trên hành lang dài, đã sắp tới cửa phòng cô rồi thì tiếng chuông cảnh báo lại đột nhiên vang lên khắp lâu đài.
Bước chân Hứa Vọng khựng lại, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, giọng nói ôn hòa thường ngày nhiễm một chút tức tối:
"Đáng chết!"
Phong Quang vẫn còn đang chìm trong nghỉ hoặc khó hiểu, mắt hoa lên một cái, sau đó cô đã thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi, cô vẫn bị nữa.
Mà đám lính này đang vây lấy một gã đàn ông mặc đồ trắng, người cao gầy, thân hình suy nhược nhưng lại không đem đến cho người ta cảm giác yếu đuối gì. Gương mặt đẹp như tranh vẽ của gã đem đến cho người ta cảm giác như một vị thần trách trời thương dân, vừa thần thánh lại vừa thánh thiện khiến người khác không nhịn được muốn bái lạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận