Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 6: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 6: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 6: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Hạ Phong Ảnh vốn muốn Phong Quang thoa thuốc lên vết thương cho mình, nhưng cứ dựa theo cái thái độ không lựa lời này của hắn, đến cuối mà không có thêm vài vết thương thì đã coi như tốt lắm rồi.
Chuyện hắn đánh nhau với Quân Trạch, rốt cuộc cũng không rõ là Hạ Triều có biết không, chẳng qua nếu Hạ Triều đã không nói gì, thì bọn họ cứ đơn giản coi như ông ấy không biết.
Hạ Triều rất bận. Bận đến mức nào đây? Chính là kiểu bận mà ngay cả thời gian ăn cơm với con mình cũng không có. Dù sao ông cũng là chủ nhân của Vùng Đất Phúc Âm, ngày nào cũng có rất nhiều việc phải xử lý, một bên là xác sống, một bên khác lại là những thuộc hạ có lòng riêng.
Phong Quang tỏ vẻ hết sức thông cảm, người tài giỏi thường lắm việc mà.
Hơn nữa cũng không phải cô không biết, từ sau khi mẹ cô qua đời, liền có rất nhiều phụ nữ muốn ngồi lên vị trí Hạ phu nhân, nhưng đáng tiếc, đối với Hạ Triều thì trước mạt thế ông chỉ một lòng để tâm đến chuyện kinh doanh, còn sau mạt thế, tất cả tâm tư của ông liền đặt vào các nghiên cứu khoa học của Vùng Đất Phúc Âm, tóm lại là không có chút hứng thú nào với phụ nữ cả.
Phong Quang không chỉ một lần cảm thán với anh trai:
"Có nhìn thấy không, phải như ba của chúng ta mới là người đàn ông tốt đó, đã chuyên tâm vào sự nghiệp, lại còn một lòng yêu mẹ chúng ta không thay đổi. Anh học hỏi chút đi, đừng có mà ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, nhởn nhơ lêu lổng nữa có được không?"
"Học cái gì?" Hạ Phong Ảnh vỗ một cái tên đình đầu Phong Quang,"Học ông ấy làm người già goá vợ sao?"
"Em nói này Hạ Phong Ảnh, anh có thể nói chuyện tử tế chút được không? Cái gì mà người già goá vợ chứ, đó cũng là cha anh!"
Hạ Phong Ảnh thu dọn hộp y tế cất đi xong, lại bước tới vỗ đầu cô mà nghiêm trang nói:
"Anh trai em luôn đứng về phía chân lý."
"Thôi đi." Phong Quang gạt tay hắn ra. Chợt nghĩ tới điều gì, cô lại tỏ vẻ thần bí kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cô hắng giọng, cố hết sức giả bộ như đang nói bâng quơ: "Anh trai, em muốn hỏi...
"“hu khu!" Ha Phong Ảnh ho khan kich liêt vài tiếng. sau đó liền tỏ vẻ hoài nghỉ tai mình có vấn đề mà hỏi lại:
"Em vừa gọi anh là gì cơ?"
"Em gọi anh là anh trai đó, làm sao vậy?" Phong Quang khó hiểu nói:
"Chẳng lẽ anh không phải anh trai em sao?"
"Hạ Phong Quang, em phát sốt hả?" Hắn đặt tay lên trán cô, không cảm thấy có gì bất thường, lại cúi đầu, dán trán mình lên trán cô,"Không phát sốt nha... Chẳng lẽ em có bệnh gì khác?"
Phong Quang nhìn khuôn mặt gần sát mình, hơi thở nam tính mãnh liệt kia khiến cô không kìm được mà mặt đỏ tim đập loạn. Rất nhanh, cô liền chuyển ánh mắt sang miếng băng keo cá nhân dán trên mặt hắn,"Anh mới bị bệnh thì có, hôm nay tâm trạng của bản tiểu thư đang tốt, muốn gọi anh một tiếng anh trai thì làm sao hả?"
"Ồ, hóa ra tâm trạng của em đang tốt nha." Hạ Phong Ảnh lui về, lại đưa tay ôm lấy mặt cô, xoa nắn hai bên má mềm mại,"Nói đi, em có chuyện gì cần nhờ? Nếu tâm trạng của bản thiếu gia mà tốt, thì sẽ đồng ý với em."
Cô bắt lấy cái tay đang xoa nắn loạn lên của hắn,"Em nghe nói, gần đây ba bắt đầu dẫn anh theo xử lý việc công, đúng không vậy?"
"Đúng thế, vậy thì làm sao?"
"Em còn nghe nói..." Phong Quang chớp chớp mắt,"Mấy ngày nữa sẽ có một người rất quan trọng tới căn cứ an toàn của chúng ta, có đúng vậy không?"
"Em đang nói đến giáo sư bị liệt hai chân kia hả?"
"Đúng đúng đúng, chính là hắn." Cô ôm cánh tay Hạ Phong Ảnh lắc tới lắc tui."Anh trai, hắn là khách của ba, vậy nhất định là anh cũng biết đôi chút nhỉ?"
"Không biết." Hắn nói ngắn gọn.
Mà đây cũng là nói thật, vì tuy rằng Hạ Triều đã bắt đầu dẫn hắn đi cùng xử lý việc công, nhưng hắn lại không hề có hứng thú, bởi vậy hắn cũng sẽ không để tâm đến chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận