Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 13 - Chương 20: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Quyển 13 - Chương 20: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 20: Công lược người đàn ông đuôi rắn
"Có lẽ đúng, cũng có lẽ là không."
Nại Hà nhìn bàn tay mình đang nắm lấy tay cô, từ từ buông ra. Con bướm đen kia vẫn bay lượn ở gần cô. Ánh mắt hắn tối lại, giơ tay lên, con bướm đen kia liền bay về phía xa.
Phong Quang nhìn mặt hồ tĩnh lặng:
"Anh nói... ai cũng đều có kiếp trước sao?"
"Có người có, cũng có người không có, giống như tôi không có kiếp trước."
Nại Hà đứng ở bên cạnh cô, nhìn đỉnh đầu cô, sau khi dừng lại một chút, hẳn thuận miệng hỏi:
"Người đàn ông lần trước cô nói đó... hắn tên là Vân Tế à?'
"Ừm... Anh ấy chính là cái người đã lừa tôi đó."
Hắn nói:
"Tôi có chút ấn tượng với cái tên này."
"Cái gì?"
Cô kinh ngạc ngước mắt lên:
"Anh biết anh ấy?"
"Vào năm trăm năm trước... khi đó Ma quân xông tới địa phủ muốn tìm linh hồn của một cô gái, là tôi đã chặn hắn ở bên ngoài cầu Nại Hà. Lúc ấy người đi theo bên cạnh Ma quân chính là một người đàn ông tên là Vân Tế."
Nại Hà nói:
"Tôi còn nhớ hắn ta đeo một cái mặt nạ, là nửa người nửa ma."
Phong Quang nỉ non:
"Vậy nhất định chính là anh ấy..."
"Hắn ta là thuộc hạ của Ma quân, cũng là Đại tướng quân của Ma giới, cô không nên có quan hệ gì với hắn."
Nại Hà dừng một giây:
"Cô quá ngu xuẩn, sẽ không phải là đối thủ của hắn."
"Anh ấy cũng từng nói tôi rất ngốc..."
Phong Quang buồn bã một lúc, nhưng rất nhanh đã cười nói: lực mạnh giống như Yên Vũ. Quân Dục thích em ấy, Vân Tế cũng thích em ấy. Nghĩ như vậy... hình như trừ gương mặt ra, tôi cũng không có chỗ nào có thể thu hút người khác cả. '
Nại Hà cụp mắt xuống, nhìn thấy nụ cười của cô, hắn im lặng rất lâu, mới hỏi:
"Cô nói có một người đàn ông tên là Quân Dục thích cô gái tên Yên Vũ đó?"
"Đúng vậy..."
"Cô từng nói, cô có một cô em gái sinh đôi?"
"Ừm... Yên Vũ chính là em gái của tôi."
"Vậy hai người giống y hệt nhau à?"
"Đúng... sao thế?"
Cô nghe hắn hỏi, không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái.
Tựa như nhớ đến chuyện gì làm người ta vui vẻ, Nại Hà khẽ cong khóe môi lên, mang một nụ cười như có như không, hắn châm biếm:
"Quá ngu xuẩn rồi... hoá ra người trong Ma giới đều là hạng nông cạn.
".. Anh nói vậy là có ý gì?"
Hắn cúi đầu nhìn cô một cái:
"Không có gì."
Nói xong, hắn khẽ nhướn mày, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, học theo bộ dạng ban nãy của cô nhìn nước hồ trong suốt trước mặt, không lên tiếng nữa.
Phong Quang không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, cô nhẹ giọng hỏi:
"Nại Hà, anh muốn ở đây ngắm phong cảnh với tôi đấy à?"
"Có gì không được?"
Nại Hà nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô:
"Vân Tế không đáng để cô uống nước Vong Xuyên, hắn không xứng với cô."
Quân Dục cũng không xứng với cô.
Sắc mặt Phong Quang lúng túng, bởi vì suy nghĩ nhu nhược kia của mình đã bị hắn nhìn thấu.
Cô không được tự nhiên giơ tay lên vén tóc mai ra sau tai:
"Tâi chỉ nahï thế thôi không đỉnh làm thâr" "Vậy sao?"
Đôi mắt u tối màu đen của Nại Hà sâu xa, dưới đôi mắt hắn, hình như tất cả suy nghĩ cô che giấu đều sẽ bị nhìn thấu cả.
Phong Quang có một loại áp lực vô hình khó hiểu. Cô nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn Nại Hà.
Phong Quang cố tình ho khan một tiếng, gia tăng âm lượng phô trương thanh thể:
"Tôi đến đây không phải là vì nước Vong Xuyên, nơi này không phải là địa bàn của anh sao? Tôi cố ý chạy tới thăm anh đó, anh cảm động đi."
Nại Hà không nói gì.
Cô khó hiểu với sự yên tĩnh của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta:
"Anh làm sao thế?"
"Không có gì."
Nại Hà di chuyển tầm mắt khỏi mặt cô, quay đi nhìn mặt hồ lặng yên không một gợn sóng.
Hắn chỉ là nhớ lại vào năm trăm năm trước, cô cũng cười nói:
"Đợi đến kiếp sau, ta gả cho huynh là được rồi."
Khi đó Nại Hà rất rõ ràng, đó chỉ là một câu nói đùa thôi, giống như bây giờ cô miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo, thế nhưng hắn ... lại nhớ câu nói đó nhiều năm như vậy.
*x+*xx*xx*x***
Nại Hà yên lặng không nói gì một lúc lâu, Phong Quang cũng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng, cô không nhịn được nữa giơ ngón tay ra chọc vào vai hắn:
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Người giống như hắn, không nên thất thần mới đúng.
Nại Hà không trả lời cô, mà đứng lên nói:
"Nên đi thôi."
"Ồ... Vậy anh đi đi, tôi muốn ở đây yên tĩnh thêm chút nữa."
Nại Hà không có tâm tình gì liếc cô một cái, lúc xoay người, tự nhiên kéo tay cô đứng dậy khiến cô không thể không đi theo sau lưng hắn.
Phong Quang chạy vội theo bước chân của hẳn, muốn rút tay mình ra nhưng lại không rút nổi, cô tức giận:
"Anh làm cái gì thế hả!" "Đề phòng cô rơi xuống sông Vong Xuyên."
Lý do này... cô chột dạ, cũng không thể nào phản bác lại.
Bị Nại Hà cương quyết lôi đi, cuối cùng Phong Quang cũng ra khỏi biển hoa bỉ ngạn, cô hổn hển đi về phía cầu Nại Hà. Nại Hà vẫn đi bên cạnh cô, hắn phải đi cảnh cáo Mạnh Bà, ít nhất phải nói cho bà già kia biết, không thể để cho cái cô gái Hạ Phong Quang này có cơ hội đến gần sông Vong Xuyên nữa.
Phong Quang lạnh lùng cười ha ha:
"Đúng là làm phiền anh hao tâm tổn trí rồi."
"Tôi không muốn thấy một cô gái bởi vì uống nước Vong Xuyên mà thần trí biến về lúc mới vừa ra đời. Tôi không thích trẻ con, bởi vì bọn chúng rất ổn."
Nại Hà nói, cũng không hề dừng bước chân lại.
Nhưng Phong Quang lại ngẩn ra một lúc:
"Uống nước Vong Xuyên rồi sẽ biến thành một đứa bé sao?"
"Đương nhiên, quên hết tất cả chuyện trước kia, ngay cả trước kia mình từng làm gì, đã học cái gì cũng sẽ đều quên sạch sẽ."
Hắn lại nhìn cô một cái:
"Nếu không thì sau khi đầu thai, tại sao những người đó lại không biết cái gì cả, tất cả đều phải học lại từ đầu? Chẳng lẽ cô cho rằng tác dụng của nước Vong Xuyên chỉ là quên đi tình cảm hay sao?"
Phong Quang: "..."
Hắn dùng một loại ngữ khí kiểu như sao cô lại có thể ngốc như vậy nói chuyện với cô. Phong Quang nhướng mày lên nhưng không thể phản bác lại, bởi vì cô thật sự vẫn chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này. Bây giờ nghĩ lại, may mà cô vẫn chưa uống nước Vong Xuyên thật, một người trưởng thành nhưng lại có chỉ số thông minh của trẻ sơ sinh... cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy quỷ dị rồi.
Cầu Nại Hà ngày nào cũng có linh hồn đi qua vô cùng náo nhiệt. Nhưng hôm nay lại càng náo nhiệt hơn một chút, ở trên cầu có ba người đàn ông, hai người đàn ông một đen một trắng, người dẫn đầu ăn mặc kiểu trí thức văn nhã.
Chỉ thấy người đàn ông dẫn đầu đó cau đôi mày đẹp lại, gương mặt tuấn tú không nói cười tuỳ tiện, vẻ mặt nghiêm túc lúc này vì thế càng lạnh lùng hơn.
Hắn ta nhìn Mạnh Bà rồi lạnh lùng nói: "Bà ăn mặc như vậy còn ra cái thể thống gì hả?"
"Đây là thể thống nhà ta, lại không ảnh hưởng đến công việc, ta mặc thế nào còn cần ngươi quản lý à?"
Mạnh Bà lười biếng ngồi ở trên ghế, khoanh tay liếc một cái, lại bĩu môi mất hứng:
"Thật đúng là... không có việc gì làm thì đi xử lý mấy chuyện công đi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài tuần tra là có ý gì?"
Tất cả quỷ sai đều đứng ở hai bên, yên lặng không nói, chỉ dùng đôi mắt hóng chuyện nhìn một nam một nữ đúng ở giữa.
Phong Quang nhỏ giọng hỏi Nại Hà:
"Người đàn ông này là ai thế?"
Nại Hà đáp:
"Hắn là Diêm Vương Ngao Nghiệp."
Cô không nhịn được cười:
"Thức đêm(1)... đây cũng được coi là tên hả?"
Bốn trăm năm trước, Diêm Vương tiềm nhiệm nghĩ không thoáng đi đầu thai làm người, nói là muốn lịch kiếp, vì vậy Ngao Nghiệp đã nhậm chức trở thành Diêm Vương đời thứ hai. Lại bởi vì từ trước đến giờ Ngao Nghiệp mặt lạnh vô tình, ở cả địa phủ, trừ Mạnh Bà ra ai cũng đều sợ hắn ta, còn tại sao Mạnh Bà lại không sợ hắn ta?
Bởi vì Diêm Vương đời thứ nhất vừa đi, bà ta đã trở thành người có lý lịch già nhất của địa phủ, cho dù bà ta hô to gọi nhỏ với Ngao Nghiệp, Ngao Nghiệp cũng sẽ không làm gì, không phải là không dám, mà là Ngao Nghiệp bảo thủ không chịu thay đổi nhất. Hắn ta coi trọng cái gì mà già trẻ có thứ tự, tính nết cổ hủ, bảo hắn ta bất kính với trưởng bối, chuyện này tuyệt đối là không thể.
*x*+*xx*xx*xx*x***
(1) Ngao Nghiệp - Thức đêm đồng âm với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận