Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 12: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 12: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 12: Công lược kiếm tiên tàn tật
Khi tầm mắt áp bách mười phần của Tần Trang chuyển sang phía này, Phong Quang chột dạ nuốt nước bọt, lại cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, vẫy vẫy tay,"Hi..."
Tần Trang nhướng mày. Động tác nhỏ này của nàng ta bỗng tạo cảm giác đặc biệt "ngầu".
Nàng ta nói:
"Những người này đều do ngươi giết?"
Dáng người Phong Quang nhỏ xinh, thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp. Đương nhiên, nếu nhìn theo con mắt của phái nữ thì gương mặt này của Phong Quang vẫn có "tính uy hiếp" không nhỏ, nhưng Tần Trang phá án nhiều năm, sớm đã vứt bỏ được ý thức chủ quan mà dùng góc độ khách quan để xem xét vấn đề. Phong Quang quả thật không giống một người có thể giết nhiều người như thế, vậy nhưng Tần Trang cũng tuyệt đối sẽ không bị bề ngoài lừa gạt.
Có đôi khi, càng là chuyện không dễ xảy ra thì lại càng có khả năng xảy ra nhất.
Có nhiều quần chúng vây xem làm chứng như vậy, Phong Quang không cách nào phản bác nổi, mà cô cũng không làm được chuyện phản bác. Những người nằm trên đất kia đều vì đủ loại nguyên nhân ngoài ý muốn nên mới mất đi tính mạng, mà những nguyên nhân kia thật không khéo, tất cả đều có liên quan tới cô.
Trong lòng Phong Quang cũng thấy tủi thân mà, cô chưa từng có ý nghĩ giết người, nhưng những người bị chết đó, mỗi khi bọn họ muốn lao về phía nam nhân đứng sau cô thì đều rất không khéo mà không thể qua cửa này của cô được, không chỉ không chạm được đến người mà còn mất luôn cả mạng.
Phong Quang yên lặng nhìn về phía bạch y công tử.
Bạch y công tử cũng nhìn cô,"Chúng ta có còn phải thương lượng nữa không?"
"Ta cảm thấy không cần..."
"Làm trâu làm ngựa là chuyện làm khó người khác?"
"Đây hoàn toàn không phải việc khó!"
Phong Quang kích động muốn lau nước mắt,"Có thể làm trâu làm ngựa cho người khác sẽ giúp ta có thêm một nhận thức mới về sinh mệnh. Đây là chuvên khiến người †a hanh nhúc đến cỡ nào ed chứ!" "Cho nên, ngươi vẫn nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ta sao?"
"Ta
Phong Quang cắn môi, giống như đang điều chỉnh cảm xúc để tránh ăn nói lung tung do quá kích động. Cuối cùng, cô giống như đã điều chỉnh tốt trạng thái trong lòng mình mà thận trọng gật đầu nói:
"Nguyện ý..."
Nói xong, cô còn từ bỏ phản kháng mà cầm dây thừng buộc lại tên cổ, tiếp đó cô lại xoay người đưa lưng về phía bạch y công tử, tự mình nuốt nước mắt đau lòng xuống. Cô tốt xấu gì cũng là Đại công chúa Thiên giới, ai có thể ngờ vừa mới xuống trần ngày đầu tiên đã chịu cảnh bi thảm đến vậy đây?
"Cô nương."
Tần Trang thấy Phong Quang không phủ nhận chuyện giết người, nàng ta cũng liền xử theo phép công mà nói:
"Mời người theo chúng ta về nha môn tiếp nhận điều tra."
Bạch y công tử đã tiến lên một bước, đứng phía trước Phong Quang. Hắn dù chưa nói chuyện, nhưng ý tử đã rất rõ ràng.
Võ công của Tần Trang cũng coi như không tệ. Khi cao thủ chạm mặt với nhau, không cần giao lưu cũng có thể phát hiện ra được. Nàng ta nhìn ra bản lĩnh của người nam nhân này nhất định sâu không lường được, vì thế cũng liền để phòng hơn,"Tại hạ Tần Trang - bộ đầu của đế đô, không biết các hạ tên họ là gì?"
Theo quy củ trên giang hồ, trước khi hỏi tên người khác thì phải báo tên mình ra mới xem như lịch sự. Hắn chỉ bình thản nói ra hai chữ,
"Nam Kha."
Thiếu nữ đang một mình chìm trong ưu thương căn bản là không nghe rõ được hai chữ này.
Tần Trang không hổ là người có kinh nghiệm làm việc.
"Chưa từng nghe thấy danh hào của công tử trong chốn giang hồ, công tử là người trong giang hồ sao?"
Nếu là người trong giang hồ, vậy bọn họ nhất định sẽ không thích làm theo quy củ của triều đình, từ trước đến nay giang hồ và triều đình luôn là nước sông không phạm nước giếng, tất nhiên, nếu người trong giang hồ gây ra chuyên lớn, triều đình cũng phải phụ trách truy bắt về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận