Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 13: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 13: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 13: Công lược kiếm tiên tàn tật
Chẳng qua nếu muốn bắt người trong giang hồ thì khó khăn cũng hơi lớn. Những người lăn lộn trong giang hồ phần lớn đều có kỹ năng giữ mạng, bàng môn tả đạo lại càng nhiều không đếm xuể, vừa không chú ý sẽ lập tức rơi vào bẫy của bọn họ ngay. Cũng bởi vậy mà Tần Trang không thể không thận trọng hơn một chút.
Nàng ta nào biết Nam Kha lại trả lời hết sức ý vị sâu xa,"Ta không biết."
Hắn không biết mình có được tính là người trong giang hồ hay không, bởi hắn chưa từng giết người, mà làm một người người giang hồ đủ tư cách thì sao có thể chưa từng giết người đây? Tần Trang nhất thời không rõ người nam nhân này có phải đang nói đùa với mình hay không. Nhưng chỉ trong nhảy mắt, hắn đã biến mất rồi. Cùng biến mất với hắn còn có nghỉ phạm giết người Phong Quang.
Một bộ khoái bên cạnh hỏi:
"Bộ đầu! Làm sao bây giờ!"
"Lục soát mọi nơi!"
Tần Trang cũng lần đầu tiên thấy được một người có khinh công tốt như thế, lại có thể biến mất dưới tình huống mắt thường không phát hiện ra, hơn nữa còn mang theo một không biết võ công cùng nhau biến mất. Nếu nói là khinh công, vậy cũng đã tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Bên kia Tần Trang còn đang khắp nơi lục soát tìm người, Phong Quang bên này lại không nhịn được mà vịn tay vào cây trúc, khó chịu nôn khan.
"Ngươi làm sao vậy?" Nam Kha đứng sau lưng cô hỏi, trong tay vẫn còn nắm dây thừng.
Trong người Phong Quang đang cực kỳ khó chịu, cô quay sang nhìn Nam Kha, thở hổn hển nói:
"Ta say... Khinh công..."
"Say?"
Hắn dường như không thể hiểu được chữ này, nói đúng ra, là khi chữ này được đặt trước "khinh công". Phong Quang dùng một chút, giải thích:
"Có một số người sẽ không thoải mái khi ngồi xe ngựa, cũng có người lại không thoải mái khi ngồi thuyền, mà ta thì cảm thấy khinh công thật khiến người ta không thoải mái."
Nói đúng hơn là cô chỉ thấy không thoải mái khi người khác mang cô "Thì ra là thế."
Cũng không biết hắn hiểu thật hay giả vờ hiểu. Hắn còn nói thêm:
"Chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại đi."
Sự săn sóc của hắn không hề khiến cô thả lỏng hay cảm động, Phong Quang lại cúi đầu nhìn dây thừng trên cổ mình, không vui mà nói:
"Nếu không phải ta xui xẻo... có nhiều người chết trước mặt ta như vậy... Ta cũng không phải rơi vào tình trạng này."
Nói đến đây, vẻ mặt cô lại có chút mất mát. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc hại người, về cái chết của những người đó, có thể nói là cô nằm im cũng trúng đạn.
"Dù những người đó không vì ngươi mà mất mạng thì đằng nào cũng sẽ chết thôi."
Nam Kha bỗng nhiên mở miệng nói một câu. Lúc này gió nổi lên, lá trúc đột nhiên rơi lả tả, lại vì hắn mà không khi tăng thêm một phần thanh u lạnh nhạt.
Trong chớp mắt, Phong Quang nhìn hắn đến ngây người, nhưng rất nhanh, cô tỉnh táo lại,"Ta biết, nếu không phải do ta, bọn họ sẽ sống thọ và chết tại nhà..."
"Bọn họ là sát thủ, kết cục cũng rất đơn giản, không phải giết người ta thì chính là bị người ta giết."
"Sát thủ... ?"
"Bọn họ là sát thủ."
Nam Kha lặp lại một lần, rồi nói tiếp với giọng bình thản:
"Ngươi không nhìn ra sao?"
Đúng là Phong Quang không nhìn ra.
Cô hồi tưởng sơ sơ tại một lần, lúc này mới cảm thấy càng nghĩ càng quái lạ. Những người gọi là thân thích của cô nương bị chết kia, ai cũng gào lên muốn báo thù, nói muốn báo thù cũng là lẽ thường thôi, nhưng người nào cũng đều tướt qua Phong Quang rõ ràng đang ở gần nhất mà muốn tao đi tìm hắn gây phiền toái.
"Những người đó... bọn họ muốn giết ngươi sao?"
Hắn gật đầu, xem như khẳng định.
Những người đó đều là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, biết Nam Kha không dễ tiếp cận nên mới nghĩ ra cách như thế... Nhưng ai có thể ngờ lại có khắc tỉnh như Phong Quang xuất hiện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận