Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 16 - Chương 23: Công lược thái tử nghèo

Quyển 16 - Chương 23: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 23: Công lược thái tử nghèo
Chu Hạnh nói một câu "Không cần lo lắng", sau đó triệu cung nữ tới rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho Phong Quang.
Sau khi nhìn thấy Phong Quang mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, hắn lại giơ tay bảo cung nữ đổi cho Phong Quang một bộ váy áo giản dị hơn, trang điểm cũng không cần quá cầu kỳ.
Trước khi tiến vào Ngự thư phòng, Chu Hạnh nói khẽ với cô:
"Cố gắng cúi thấp đầu là tốt nhất."
Tuy Phong Quang khó hiểu nhưng vẫn cứ gật đầu, hắn bảo cô làm thế nào thì cô sẽ làm theo như thế.
Ngự thư phòng cực kỳ rộng, người đàn ông có tuổi mặc long bào buông bút đang phê tấu chương xuống, cười bảo hai người không cần đa lễ, sau đó cảm khái nói:
"Tính ra, trẫm cũng đã không gặp Thái tử hơn một năm rồi, giờ gặp lại, thấy con đã lập gia đình, có thêm Thái tử phi ở bên bầu bạn, trẫm cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều."
Người đàn ông này là Hoàng đế đương triều, Chu Lệ.
"Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm."
Thái độ của Chu Hạnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không vui vẻ mà cũng chẳng lạnh nhạt.
Dáng vẻ cha hiền mà Chu Lệ biểu hiện ra cũng chẳng có biến hóa gì, ông ta nhìn về phía nữ tử trước sau vẫn luôn cúi đầu, hòa ái hỏi một câu:
"Ngươi chính là tiểu thư Hạ gia đã khiến Thái tử của chúng ta phải chung tình đúng không, bây giờ thì phải gọi một tiếng Thái tử phi rồi."
"Vâng, thần thiếp bái kiến Bệ hạ."
Chỉ nghe giọng nói trong trẻo thanh thủy cũng biết là một giai nhân tuyệt sắc rồi.
Chu Lệ hỏi:
"Tại sao Thái tử phi cứ cúi gằm mặt mãi như thế?"
Chu Hạnh thong dong đáp lại:
"Phong Quang nhát gan, lần đầu gặp phụ hoàng nên trong lòng rất sợ hãi, mong phụ hoàng không vì thế mà thấy phiền lòng."
Phong Quang rất phối hợp mà càng củi đầu thấp hơn, tay siết chặt cái khăn, bày ra tâm trạng y như lời Chu Hạnh vừa nói. Chu Lệ cũng không truy xét, Hạ Phong Quang có xuất thân là con gái của thương nhân tại một huyện nhỏ, chưa từng trải việc đời, sợ hãi khi đối mặt với Hoàng đế cũng là chuyện bình thường.
Thế là ông ta lại bày ra vẻ mặt hiền từ, nói:
"Thái tử phi không cần sợ hãi, trẫm tự cho mình là người rất bình dị, gần gũi."
"Thời gian này nhi thần không ở trong cung, nhìn thấy sức khỏe phụ hoàng vẫn còn rất tốt thì thấy rất vui mừng."
Chu Hạnh mỉm cười, lặng lẽ chuyển chủ để.
"Ôi, trẫm giờ cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe càng ngày càng kém."
Chu Lệ cảm thán một câu, sau đó lại vui mừng nói:
"Cũng may rốt cuộc thì người mà trẫm phái ra ngoài cung đi tìm Nhị hoàng đệ của con bao nhiêu năm đã có kết quả, đây chính là chuyện khiến trẫm vui vẻ nhất những ngày này."
Chu Hạnh rũ mắt cười khẽ:
"Đúng thật là chuyện vui mùng"
"Trẫm định ba ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc trong cung, vừa là tiệc tẩy trần cho con, cũng vừa là tiệc đón chào Nhị hoàng đệ của con, đến lúc đó con nhất định phải tới dự đấy."
"Tất nhiên như thần sẽ tới tham dự rồi."
Cung yến lần này sẽ tuyệt đối không đơn giản.
Ra khỏi Ngự thư phòng, đi trong hoàng cung, Phong Quang vừa đẩy xe lăn vừa đau khổ suy tư, nhưng cái đầu này của cô chẳng nghĩ ra được gì hết.
Trái lại cô lại cùng ba người khác không hẹn mà gặp.
Người đàn ông đi đầu thoạt nhìn trầm mặc ít nói, gương mặt người phụ nữ ở bên cạnh lại đầy khí khái, cái bụng đã phình to khiến nàng ta có thêm một phần dáng vẻ hiền từ của người sắp làm mẹ. Đi sau cùng là một ông già, ăn mặc quần áo đạo sĩ đẹp đẽ quý giá, sau khi nhìn thấy Phong Quang thì không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Người đàn ông trẻ tuổi kia ngạc nhiên một hồi, sau đó buột miệng thốt lên:
"Hạ tiểu thư?"
Ngay cả người phụ nữ bụng to cũng vô cùng kinh ngạc.
Chân mày Phong Quang giật giật, trong lòng đang không ngừng chửi nam nữ chính nữa là sao?
Chu Hạnh khẽ cười:
"Không biết hai vị này là?"
Phong Quang sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới chuyện hắn chưa từng gặp hai người này thì lập tức giải thích:
"Đây là Dương Kiếp Dương công tử và Trần Hồng Đậu Trần cô nương. Trước kia bọn họ là người khám nghiệm tử thi và bổ khoái ở huyện Đồng không hiểu tại sao bây giờ..."
Cô cũng không rõ lắm thân phận hiện tại của hai người đó là gì nữa.
*xwx*xx*x*x*x**
Chu Hạnh gật đầu:
"Thì ra là hai vị, đã sớm nghe qua đại danh của hai người rồi."
Hắn không quen biết hai người này ư? Sao có thể chứ, đừng quên, hiện tại hai người này ở bên nhau là do trước đây hắn đã bỏ ra không ít sức lực đấy.
Phong Quang hỏi:
"Sao hai vị lại ở chỗ này?"
Sắc mặt Trần Hồng Đậu đầy vẻ xấu hổ, cuối cùng vẫn là Dương Kiếp đứng ra giải thích:
"Thực ra... Ta chính là con nuôi của Dương gia, ta ở trong cung tất nhiên là vì..."
Phong Quang thất thanh thốt lên:
"Chẳng lẽ ngươi chính là Nhị hoàng tử thất lạc nhiều năm đấy à?"
"Đúng thế."
Dương Kiếp gật đầu. Lúc đầu, khi có người nói ra thân thế hiển hách này của hắn, hắn cũng không dám tin một chút nào.
Phong Quang lắc đầu:
"Sao có thể."
Khó trách cô không tin được, bởi vì trong cốt truyện, nam chính hoàn toàn không có thân phận hoàng tử này, hiện giờ tự nhiên xuất hiện một vị Nhị hoàng tử, còn là Nhị hoàng tử do nam chính sắm vai... Mắt thần biết hết cốt truyện của cô cũng sắp mù tới nơi rồi có đúng không?
"Phong Quang."
Chu Hạnh khẽ gọi tên cô. Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, thần sắc vẫn như thường,"Thật không ngờ được ngươi lại là Nhị hoàng tử."
Trần Hồng Đậu hỏi Phong Quang:
"Sao Hạ tiểu thư lại xuất hiện ở trong hoàng cung thế?"
"Ồ, tướng công của ta là Thái tử điện hạ."
Trần Hồng Đậu: "... '
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như thân phận Thái tử còn khủng bố hơn Nhị hoàng tử một chút thì phải?
Nơi nhỏ bé như huyện Đồng mà có cả Thái tử, Thái tử phi, sau đó lại tới Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phi, nói ra sợ chẳng ai dám tin.
Rốt cuộc, ông già đứng đằng sau cũng lên tiếng:
"Thì ra mấy vị quý nhân đây đều biết nhau, quả thực là có duyên phận."
"Vô Cầu đạo trưởng."
Chu Hạnh hơi gật đầu:
"Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?"
"Làm phiền điện hạ quan tâm, bần đạo thanh bạch chỉ có hai bàn tay trắng, khỏe đến không thể khỏe hơn được."
Phong Quang nhìn một thân trang phục đẹp đế và quý giá của ông ta, quả thực không nhìn ra hai bàn tay trắng với thanh bạch ở đâu.
Trùng hợp lúc này lại có thái giám tới, nói Bệ hạ muốn gặp Nhị hoàng tử, Dương Kiếp và Trần Hồng Đậu liền rời đi trước một bước.
Vô Cầu đạo trưởng lại nói:
"Đoán chắc là hôm nay điện hạ sẽ hồi cung nên ta mới tiến cung một chuyến, không ngờ lại gặp phải Nhị hoàng tử."
Chu Lệ rất tín, tuổi càng cao thì càng muốn có một loại tiên đan có thể giúp mình trường sinh bất lão, chính vì vậy mà Vô Cầu đạo trưởng mới ngồi lên được chức vị Quốc sư. Có người nói ông ta thật sự có bản lĩnh, cũng có người nói ông ta chỉ là kẻ lừa đảo, có điều rốt cuộc ông ta có phải một thuật Sĩ giang hồ thật hay không thì ai mà biết được chứ?
Chu Hạnh đáp:
"Đa tạ đạo trưởng đã quan tâm."
Nhiều năm trước, lần đầu tiên Vô Cầu nhìn thấy Chu Hạnh đã nói hắn là người có tiên phong đạo cốt, một lòng một dạ muốn lôi kéo hắn gia nhập đao đaián. Đáng tiếc Chu Hanh chỉ cười nói rằna mình là naười nhàm tuc. không thành tiên được, thế nên việc đó cũng chẳng đi tới đâu.
"Thì ra tiểu nữ oa này là Thái tử phi của ngài."
Vô Cầu chậc chậc hai tiếng:
"Không tồi, thực không tồi."
Phong Quang cười nhạt nhão:
"Đạo trưởng, ngài cũng không tồi."
"Tiểu nha đầu, ta đang nói ngươi thực sự không tồi đấy."
Vô Cầu đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Ý cười trong mắt Chu Hạnh trở nên lạnh nhạt:
"Liệu có phải đạo trưởng lại tính ra được gì rồi không?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ."
Vô Cầu lắc đầu cười đầy thần bí:
"Được rồi, nhìn thấy ngài là ta thấy yên tâm rồi. Ta trở về tiếp tục luyện đan đây, ngài hãy bảo trọng."
Không đợi Chu Hạnh giữ người lại, Vô Cầu đã thị triển khinh công bay đi, tốc độ nhanh tới mức như sau lưng có ai đuổi theo vậy.
"Phong Quang..."
Chu Hạnh nắm lấy tay Phong Quang:
"Nàng làm sao thế?"
"Không... Không có gì."
Cô lắc đầu.
Lúc Vô Cầu đạo trưởng đi, trong đầu cô cũng vang lên giọng nói của ông ta:
"Nếu Chu Hạnh xảy ra chuyện thì tới tìm ta ở Vô Cầu quan ở ngoại thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận