Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 38: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 38: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 38: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang nói với chính mình. Cô cưỡng ép bản thân thu mắt lại, nắm tay Yến Quy, lại bước một bước tới bên cạnh hắn.
Khi cô không nhìn người kia, lại luôn có ảo giác hắn vẫn đang nhìn mình. Giờ phút này, không khí phòng bệnh chìm trong một loại vi diệu quỷ dị.
Yến Quy nắm chặt tay Phong Quang, hắn đứng đối diện với người đàn ông kia, mỉm cười,"Hôm nay phiền cậu rồi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm. Ở đây có tôi là được, cậu về trước đi."
Người ta là bạn trai bạn gái, phải có không gian riêng của hai người, hắn dĩ nhiên không có lý do gì để ở lại thêm. Cầm di động lên, hắn trầm mặc xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Phong Quang nhìn bóng dáng hắn đi khuất, cô không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại còn có cảm giác buồn bã không tên.
Yến Quy kéo tay cô ngồi trên giường bệnh, hắn nhìn thấy các loại đồ ăn bày biện trên bàn, mất tự nhiên hỏi:
"Mấy thứ này đều là cậu ấy mua cho em sao?"
"Ừm. "
Phong Quang thành thật gật đầu,"Anh ta nói như vậy em sẽ có thể quên đi đau đớn trên miệng vết thương"
"Vậy sao?"
Yến Quy lại thấp giọng lẩm bẩm một câu,"Sao trước kia chưa từng thấy cậu ta có lòng nhiệt tình như vậy...
"Làm sao thế. '
"Không có gì."
Yến Quy nhìn khuôn mặt Phong Quang, lại nghĩ tới chuyện xảy ra lúc chạng vạng hôm nay, ngay lúc đó, khi hắn nhìn thấy Phong Quang bị thương vì bảo vệ mình, tâm tình hắn liền khó có thể miêu tả, cũng cực kỳ chấn động. Hắn lại không khỏi mềm giọng hơn một chút,
"Miệng vết thương vẫn còn rất đau sao?"
"Cũng không đau lắm."
Cô sợ hắn lo lắng, còn nói thêm:
"Bác sĩ cũng nói, em không có vấn đề gì quá lớn cả, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi." Hắn đưa tay xoa gương mặt cô. Ở trong mắt hắn có quá nhiều thứ Phong Quang nhìn không hiểu. Hắn chậm rãi nói:
"Nếu về sau lại có tình huống tương tự thế, em không cần ngốc nghếch lao tới bảo vệ tôi như vậy."
"Vì sao? Chúng ta chẳng phải là bạn trai bạn gái sao?"
Hai mắt Phong Quang cong thành hình trăng non đáng yêu,"Cũng đâu phải chỉ bạn trai mới có thể bảo vệ bạn gái. Em cũng có thể bảo vệ anh mà."
"Cách bảo vệ tôi mà em nói... chính là khiến bản thân bị thương sao?"
"Nhưng chỉ cần anh không bị thương là tốt rồi."
Hắn hơi khựng lại, mãi vẫn không nói nên lời.
Cô quan tâm hỏi:
"Đám người kia có còn đến tìm anh gây phiền toái nữa không? Em đã tính rồi, em bán hết trang sức của mình đi, lại hỏi vay Mộc Huân một chút tiền, chúng ta sẽ có thể trả hết..."
"Không cần."
"Không cần?"
Hắn nhìn cô cười khẽ,"Tôi đã tìm được một biện pháp khác để trả hết, hơn nữa tôi cũng nhận được điện thoại trong nhà, công ty nhà chúng tôi hiện đã nhận được một vụ làm ăn, đã có cơ hội xoay chuyển."
"Vậy thật tốt quá!"
Trong lòng Phong Quang vui vẻ, cô phấn chấn nói:
"Vậy chờ sau khi vết thương của em lành lại, em sẽ đưa anh tới gặp cha mẹ em."
"Còn chưa vội."
Yến Quy lập tức đáp lại một câu này. Chợt ý thức được mình từ chối quá nhanh, hắn lại bổ sung một câu:
"Tôi nghĩ chờ công ty nhà chúng tôi hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi mới đi gặp cha mẹ Phong Quang. Tôi muốn gặp mặt họ trong trạng thái tốt nhất của mình."
Phong Quang nghĩ một chút, cũng hiểu đạo lý này, vì thế cô liền nghe lời gật đầu,"Vậy được, em nghe anh."
Việc gặp người lớn trong nhà này, vốn dĩ dù thế nào cũng phải trải qua, đối với Phong Quang, gặp phụ huynh muộn thì không bằng gặp sớm, cô cũng hy vọng có thể sớm một chút được cha mẹ mình tán thành. Yến Quy ở bệnh viện cùng Phong Quang một đêm, chờ đến lúc Phong Quang ngủ rồi, hắn mới bước ra bên ngoài phòng bệnh để nhận điện, âm thanh báo cuộc gọi lần này vẫn là tiếng chuộng đặc biệt đó, chỉ là lúc này đây Yến Quy không lựa chọn rời khỏi bệnh viện.
Nhưng chờ đến khi hắn mua xong bữa sáng trở lại phòng bệnh, đã không thấy Phong Quang ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận