Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 21: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 21: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 21: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Ta là Mạc Khanh."
Nam nhân mỉm cười,"Đây chẳng phải cái tên mà ngươi gọi sao?"
Phong Quang nhíu mày,"Tuy người tạo cho ta cảm giác rất giống Mạc Khanh, nhưng ta biết, ngươi nhất định không phải hắn."
"Ồ2"
Hắn nhướng mày,"Không biết... Tóm lại ngươi không phải hắn, ta có thể xác định."
hỏi: "Vì sao vậy?"
"Ai da, thật ra ta không ngờ tới, vậy mà ngươi có thể nhìn ra được ta không phải hắn. Ta vốn cho rằng Phong Quang sẽ vui mừng chạy tới ôm lấy ta cơ, xem ra ta đã đoán sai rồi."
Hắn nói với vẻ hết sức tùy ý, nhưng trong giọng nói chỉ có ý cười, không thể nghe ra được cảm xúc chân thật của hắn.
Vẻ tiên phong đạo cốt mà cô thấy vừa rồi tựa như là một ảo giác vậy.
Hắn bước tới một bước, cô liền lui về sau một bước,"Ngươi rốt cuộc là ai? Tri Vi đã nói, không có người nào vào đây được cả."
"Đó đương nhiên là bởi ta không phải người."
Nam nhân cảm thấy dáng vẻ cô không ngừng lui về sau cực kỳ thú vị, liền không nhịn được mà bước tới gần cô hơn, đến tận khi lưng cô dựa sát vào thân cây mai, muốn lui cũng không thể lui được nữa. Hắn chống tay trên thân cây, vây cô ở chính giữa, hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô. Đây là đôi mắt vẫn luôn thuần khiết trước sau như một, khiến rất nhiều người bị thu hút bởi nó. Hắn bỗng thu lại ý cười, hơi cúi thấp xuống một phân.
Phong Quang cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cô quay đầu đi, tránh cho việc vô ý mà đụng phải hắn.
Nam nhân cảm thấy cô kháng cự liền hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn lại lui về một khoảng cách, khóe môi tiếp tục khẽ cười, mang vẻ không đứng đắn, giọng nói hạ thấp càng thêm dụ hoặc,"Ta đẹp hơn Mạc Khanh nhiều, hay Phong Quang cứ đâm lao phải theo lao, quên hắn đi mà thích ta nhé."
"Đây là chuyện không thể!"
Phong Quang khom lưng. thoát ra ngoài từ trong khuửu tay hắn. khi đã cách hắn khoảng ba bước, cô mới chất vấn:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết tên ta? Mà vì sao lại biết Mạc Khanh nữa?"
"Cái này à..."
Nam nhân vuốt cằm mình, cà lơ phất phơ nói:
"Kỳ thật ta là huynh đệ song sinh của Mạc Khanh, ta tên Mạc Tình."
"Ngươi nói dối!"
Phong Quang căn bản không tin.
"Mới vừa rồi ngươi còn nói ngươi cũng là quỷ như ta."
"Ta là huynh đệ của Mạc Khanh và ta là quỷ, hai việc này có xung đột với nhau sao?"
Cô khựng lại, hình như là không xung đột. Mạc Khanh cũng có thể có một huynh đệ đã chết, điều này cũng không có gì không đúng cả. Nhưng điều không đúng là cảm giác mà người nam nhân này tạo cho cô.
Không rõ tại sao, cô chán ghét nam nhân tuỳ tiện này. Thấy hắn lại muốn tới gần mình, cô vội nói:
"Ngươi đừng tới gần ta!"
Hắn không ngừng bước,"Vì sao? Ta tự nhận là bộ dạng của mình rất phù hợp với khẩu vị của Phong Quang."
Đúng vậy, kiểu nam nhân chỉ cần im lặng đứng yên một chỗ cũng tạo cho người ta cảm giác ôn nhu nho nhã giống như hắn chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng Phong Quang. Nam nhân này quả thật cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không có chút cảm giác rung động nào, bởi vì cô đã có Mạc Khanh.
"Bất kể người có phù hợp với khẩu vị của ta cỡ nào, ta cũng chỉ muốn một mình Mạc Khanh là đủ."
Cô bất đắc dĩ trốn ra phía sau thân cây, vẻ mặt càng thêm đề phòng. Cô không rõ thân phận của nam nhân này, mà ở Tiên môn, nói không chừng còn có yêu ma quỷ quái lợi hại hơn cô. Tuy ở trong mắt những người khác thì cô là một Lệ quỷ, nhưng ngoại trừ khả năng vô thức tạo ra ảo ảnh thì cô không hề có năng lực nào khác, hoàn toàn chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng không.
Thấy cô tránh ở sau thân cây, chỉ dám vươn đầu ra đề phòng nhìn mình không chớp mắt, nam nhân áo trắng cảm thấy buồn cười, con ngươi màu đen của hắn càng thêm vui vẻ, vẫy tay với cô, giống như đang đùa một con mèo nhỏ,"Phong Quang ngoan, ra đây nào, ta sẽ không làm tổn thương Phong Quang sửng sốt, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Cô ôm đầu ngồi trên mặt đất, dường như rất nhiều tạp âm chói tai đang vang lên trong đầu óc cô, khiến đầu cô đau đớn khó nhịn.
"Làm sao vậy?"
Nam nhân đi tới bên cạnh cô, duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó, hắn liền chú ý tới tượng gỗ mà cô nắm chặt trong tay kia. Ánh mắt hắn hơi tối xuống, giọng nói lại càng thêm nhu hòa,"Chỗ nào không thoải mái?"
"Ta,
Phong Quang rất nhanh ý thức được hắn cách mình quá gần. Cô rút tay mình ra, đứng lên, lại lui ra sau vài bước, không bận tâm đến cơn đau đầu mà tức giận nói:
"Ai cho phép ngươi chạm vào ta?"
"Ta thấy Phong Quang không thoải mái, nên mới không đành lòng mà tiến đến quan tâm. Nếu Phong Quang không thích, vậy ta đây đứng im tại chỗ là được."
Hắn nói được thì làm được, dường như thật sự không định tới gần cô.
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, lại không dám hoàn toàn tin tưởng.
Hắn bỗng nhiên nói:
"Tượng gỗ kia, có vẻ Phong Quang rất quý trọng."
"Đây là đồ của Mạc Khanh."
Cô giấu tay đang cầm tượng gỗ ra sau lưng, như thể sợ hắn sẽ đến cướp của mình,"Ta tới nơi này cũng chỉ kịp mang theo một thứ, đương nhiên ta phải quý trọng."
"Ta nghĩ cũng đúng, nếu không phải là đồ của hắn, sao Phong Quang lại coi nó như bảo bối vậy đây?"
Dưới tán cây mai, hắn cong môi cười nhạt, ôn nhu như ngọc, màn tuyết bay sau lưng kia trong một khắc như đã biến thành nền. Gió dường như càng cạnh hơn.
Cô không khỏi lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn, im lặng không nói gì.
"Vì sao Phong Quang không nói?"
"Ngươi rất nguy hiểm."
Khóe mắt hắn hơi cong, cười càng càng thêm vô hại,"Trực giác của Phong Quang vẫn mạnh như thế."
Cô ngạc nhiên trong chốc lát vì sự quen thuộc trong lời nói kia của "Ta chỉ không hiểu nàng của hiện tại."
Ánh mắt hắn phóng ra xa, tựa như nhìn núi tuyết phía sau cô, cũng tựa như không nhìn gì cả.
Thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự cô độc phát ra từ trên người hắn.
Tâm tình Phong Quang chợt có chút kỳ quái, cô hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là... yêu tỉnh do sen băng ở đây hóa thành."
Hắn chớp chớp mắt, khẽ cười một tiếng,"Phong Quang có thể gọi ta là Thu Thức."
Cô lẩm bẩm,"Vừa rồi chẳng phải ngươi vừa mới nói ngươi tên Mạc Tình sao?"
"Đó là ta đùa nàng thôi, nàng tin thật hả?"
"Ta còn lâu mới tin." Cô hừ một tiếng.
Hắn cười,"Nếu Phong Quang nguyện ý tới gần ta một bước, ta có thể nói cho nàng, tượng gỗ trên tay nàng có tác dụng gì."
"Tượng gỗ chẳng phải là tượng gỗ sao? Ngoại trừ để xem thì còn có tác dụng gì?"
"Đó đương nhiên là bởi nàng không biết."
Hắn lại cười,"Nếu nàng nguyện ý đến gần hai bước nữa, ta còn có thể nói cho nàng thân phận thật sự của Mạc Khanh."
"Thân phận thật sự... của Mạc Khanh?"
"Muốn biết sao?"
Hắn cong môi cười khẽ,"Tất cả mọi chuyện trên thế gian này, không có gì là ta không biết."
Phong Quang nhấp môi suy nghĩ một lát, có lẽ hắn có thể chứng minh Mạc Khanh không phải là ảo tưởng trong đầu cô. Cô theo lời hắn mà đến gần hai bước, vẻ mặt vẫn cực kỳ đề phòng,"Ta đã làm theo lời ngươi rồi đó. Người nói đi."
Hắn vừa lòng cười, chậm rãi nói:
"Mạc Khanh chính là Mặc Khanh, hắn là Đại đệ tử đời thứ ba mươi hai của Tiên môn. Tuy trên danh nghĩa hắn là đồ đệ của Tri Vi, nhưng lại do đích thân Tổ sư gia của Tiên môn tự mình dạy dỗ. Mà tượng gỗ trong tay nàng, nàng có biết nó được làm từ loại gỗ gì không?"
"Ã aì" "Gỗ đào."
Tay Phong Quang run lên. Gỗ đào là gì chứ? Dù cô có không hiểu về mấy thứ đồ huyền huyễn, nhưng cũng biết gỗ đào được dùng để đuổi quỷ.
Khóe mắt Thu Thức khẽ nheo lại.
"Hiện giờ hẳn là nàng đã biết vì sao nàng lại gặp hắn đúng không? Một là Đại đệ tử Tiên môn, một là cô hồn dã quỳ lưu lạc nơi rừng núi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận