Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 40: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 40: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 40: Công lược sư phụ song tu
Chỉ một câu "không nỡ" kia đã khiến tim Phong Quang đập loạn.
Cô nhìn không thấu người nam nhân trước mặt này, tuy cũng có thể nói rằng, từ trước đến nay cô vẫn không nhìn thấu được tính cách của những người khác, nhưng người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy không nắm bắt được, cũng chỉ có người nam nhân này mà thôi.
Dường như ý thức được nguyên do Phong Quang trầm mặc lúc này, Vô Nhai lại cười thú vị, xoa đỉnh đầu cô nói:
"Đồ nhỉ ngoan, sắc trời đã không còn sớm. Nghỉ ngơi sớm chút đi."
Quả thực, hiện tại trời đã tối rồi.
Phong Quang không nói gì, Vô Nhai cũng chỉ chạm vào sừng rồng của cô, cười tủm tỉm nói:
"Không cần tức giận, nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời, hắn liền vui vẻ đi ra khỏi phòng, còn nhân tiện đóng cửa.
Phong Quang nhìn của phòng đóng chặt, nhất thời không biết nên nghĩ gì mới tốt. Cô giơ tay vuốt định đầu mình, sừng rồng trên đầu đã biến mất không thấy đâu. Nói là tức giận thì thật ra cũng không hẳn, nếu muốn tìm từ ngữ thích hợp để hình dung tâm tình cô, vậy chỉ có thể dùng hai chữ "vị diệu".
Ngư Côn chính là Vô Nhai, mà Vô Nhai lại là mục tiêu công lược của cô... Phong Quang thở dài thật sâu, không thể không cảm thán chuyện đời đúng là kỳ diệu.
Cô cũng chỉ có thể tạm thời ở lại Lạc Nhật Phong, mà bởi vì nửa đêm nghĩ quá nhiều, nên cô liền trực tiếp mất ngủ, chờ đến khi trời sắp sáng, cô mới thực sự ngủ say, thế cho nên khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh tại.
Hai mắt hơi mở ra, khi cô còn chưa tỉnh hẳn, bóng dáng nam nhân ngồi ở mép giường liền rơi vào đáy mắt cô. Phong Quang chỉ hơi ngây người, chờ đến khi ý thức thanh tỉnh, cô lập tức ôm chăn ngồi dậy, tiếp theo co người lại trong góc tường,"Ngươi vào bằng cách nào!?"
"Đi vào đó."
Vô Nhai lại nghiêng đầu cười, nói với vẻ đương nhiên, nhìn qua hết sức vô tội lại mê người.
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi,"Rõ ràng ta đã khóa cửa!"
"Nơi này là Lạc Nhật Phong. Cái gọi là khóa, đối với ta mà nói thì không đáng là gì."
Hắn lại đưa tay nâng cằm, đôi mắt mang ý cười, ánh mắt nhìn cô đặc biệt ôn nhu.
Thật đúng là con mọe nó ôn nhu!
Phong Quang khó có khi nói tục trong lòng, cô nổi giận,"Sao ngươi lại có thể tùy tiện vào phòng ta như thế?"
"Ta đã gõ cửa."
Ánh mắt hắn ảm đạm, tựa như tủi thân điều gì, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy vẻ mất mát khiến người ta thương cảm,"Nhưng Phong Quang lại không mở cửa cho ta, nên ta liền tự mình vào."
Vì cô không mở cửa cho hắn, nên hắn liền tự mình vào!?
Phong Quang lần đầu tiên nghe được còn có cách nói này, vậy mà lời này ra khỏi miệng hắn lại khiến người ta cảm thấy rất quang minh chính đại. Cô còn lâu mới vì lý do như thế mà cảm thấy chuyện hắn làm là bình thường!
Ném một chiếc gối đầu qua, cô tức giận nói:
"Một đại nam nhân lại tùy tiện vào phòng nữ tử như thế, đây là việc quân tử làm sao!?"
"Quân tử sao?"
Hắn lặp lại lời cô nói một lần, lại chớp mắt hỏi:
"Ta có từng nói ta là quân tử à?"
Không sai, trước nay hắn đều chưa từng nói lời như vậy.
Thái dương Phong Quang giật giật, không còn lời gì để nói.
Hắn lại chọc sừng rồng trên đỉnh đầu cô, vui vẻ nói:
"Nếu Phong Quang đã tỉnh, vậy chúng ta liền đến quảng trường Thái Cực đi."
Cô đã có thể làm ngơ chuyện hắn tùy tiện chọc sừng rồng mình. Cô tự an ủi bản thân, rốt cuộc dù có đánh bay tay hắn, hắn cũng sẽ rất nhanh chóng lại chạm vào. Trọng điểm là, cô đánh không lại hắn, chỉ sợ chọc hắn tức giận, cô liền thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận