Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 41: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 41: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 41: Công lược tình yêu cấm ky
"Ta không lo lắng cho Yêu Yêu."
Tạ Trạm rũ mắt nhìn cô, tiếng cười tràn ra khóe miệng, giọng hắn khàn khàn,"Ta đang lo lắng, nếu Phong Quang vẫn ngồi trên dùi ta, thì ta thật sự khó có thể bình tĩnh được, mà nếu Phong Quang xuống dưới, ta sẽ liền mất mặt với mọi người. Vậy nên làm thế nào cho phải?"
Cô lập tức cảm thấy thứ đang chọc dưới mông mình lại lớn hơn, nháy mắt cả người liền cứng đờ. Sao cô lại quên cơ chứ? Hiện tại người đang gặp nguy hiểm nhất không phải Tạ Yêu Yêu, mà là chính cô đó!
Giọng hắn vốn thanh nhã như gió, sau khi hạ thấp lại càng thêm mê người.
Hắn hơi cúi đầu, nói sát bên tai cô:
"Phong Quang biết... đây là có ý gì, đúng không?"
"Không... Ta không biết."
Cô đờ dẫn, mặt giả bộ ngây thơ, tỏ vẻ như không hiểu lời hắn nói, cũng không hiểu phản ứng khó tả của hắn kia. Cô nỗ lực giả vờ ngây thơ không hiểu chuyện, tỏ ra hoang mang chớp chớp mắt về phía hắn,"Thúc thúc, trong quần thúc giấu một cây gậy sao?"
Dứt lời, nội tâm cô đã không chịu nổi tự khinh bỉ chính mình, trăm triệu lần không dự đoán được, vậy mà cũng có ngày cô giả bộ tiểu bạch thỏ!
"Thế à?"
Tạ Trạm cười,"Phong Quang không hiểu, vậy không cần hiểu cũng được, ngươi còn chưa đến tuổi cần hiểu rõ."
Cô dựa theo mà hỏi tại một câu,"Vậy ta cần đến tuổi nào?"
"Chờ đến ba năm sau, khi đó Phong Quang cập kê, vào ngày gả chồng kia, ngươi tự nhiên sẽ hiểu."
Cô nửa hiểu nữa không mà gật gật đầu, lúc này không dám hỏi nhiều thêm nữa.
Phía bên kia căn phòng, A Hề Vũ vẫn tiếp tục muốn gây phiền toái cho Tạ Yêu Yêu.
A Hề Vũ thấy Tạ Yêu Yêu nhận được cầm phổ(1) mà vẫn chưa đàn, liền tỏ ra tốt bụng nói:
"Nếu Tạ nhị tiểu thư đọc không hiểu ký tự trên nhạc phổ này, ta có thể dạy ngươi. Tạ Yêu Yêu bình thản nói:
"Trước khi ta đánh đàn vẫn có thói quen nhớ kỹ bản nhạc, chứ không phải là đọc không hiểu."
A Hề Vũ khựng lại,"Nhớ kỹ?"
Sao có thể? Nhạc phổ kia được ghi lại bằng ký hiệu âm nhạc của chính quốc gia bọn họ, nếu không phải người trong nước Khê Tù, người quốc gia khác căn bản sẽ không thể hiểu được ký hiệu trên này.
Nếu để Phong Quang đến xem, cô nhất định sẽ nhận ra, cái gọi là ký hiệu âm nhạc của Khê Tù Quốc, chẳng qua chỉ là khuông nhạc mà người hiện đại vẫn dùng thôi.
Không bao lâu sau, tiếng đàn chậm rãi vang lên, nhạc của Khê Tù Quốc đều mang âm điệu hào hùng mà không câu nệ tiểu tiết, có thể khiến người nghe được nhiệt huyết sôi trào, nhưng khúc nhạc hôm nay sau khi được Tạ Yêu Yêu biến tấu, lại có thêm cảm giác khiến người ta cảm mến.
Đây là lần đầu tiên A Hề Vũ thấy một người có thể đổi cách đàn khúc nhạc của nước mình, hơn nữa còn dễ nghe như thế.
Khúc nhạc đàn xong, mọi người rất lâu không có động tĩnh, một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, không phải tán thưởng cho khúc nhạc, mà là dành cho người tấu khúc.
Tạ Yêu Yêu nhìn A Hề Vũ, bình tĩnh nói:
"Khiến công chúa cười chê rồi."
"Tài đánh đàn của Tạ nhị tiểu thư cao siêu tuyệt vời, đâu có gì gọi là cười chê chứ?"
A Hề Vũ cười miễn cưỡng, nàng ta không ngờ được, việc nàng ta gây khó dễ cho nữ chính, chẳng qua chỉ tạo cơ hội cho nữ chính thể hiện. Tuy nhiên, Tạ Yêu Yêu biểu hiện tốt thì sao chứ, như vậy chỉ càng lấn át khiến người ta cảm thấy Tạ Phong Quang không tốt mà thôi. Vì thế, A Hề Vũ tại nhìn về phía Phong Quang,"Tạ đại tiểu thư"
"Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, công chúa có chuyện cứ nói thẳng."
Phong Quang xua xua tay, có vẻ hết sức phóng khoáng. Tạ Trạm khế cười một tiếng.
Sắc mặt A Hề Vũ lại cứng đờ, nàng ta thay đổi cách gọi,"Không biết Phong Quang tiểu thư... có đa tài đa nghệ giống như Tạ nhị tiểu thư khi nãy?"
x**x*xx*xx*x+**+*
Bạn cần đăng nhập để bình luận