Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 32: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 32: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 32: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang tưởng tượng một chút, quả thật là như vậy. Cô cắn môi suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn cất điện thoại đi, lại nắm tay hắn nói:
"Em còn rất nhiều đồ trang sức, quần áo và túi xách. Em sẽ bán hết mấy thứ đó, cũng có thể vay mượn bạn bè, như vậy sẽ có thể trả hết nợ cho anh, có được không?"
"Nhưng Phong Quang, đây cũng không phải kế lâu dài."
Yến Quy lại thở dài một tiếng, hắn hết sức buồn rầu lại bất đắc dĩ nói:
"Vì Yến gia, tôi cũng không thể từ bỏ công ty nhà họ Yến được, mà hiện tại chỉ có thể đổ tiền vào không hạn mức mới miễn cưỡng duy trì không để công ty phá sản. Phong Quang, đây là cái động không đáy, em có thể giúp tôi trả hết nợ lúc này, nhưng lần sau, rồi lần sau nữa thì sao?"
"Em... Em cũng không biết..."
Phong Quang luôn sống trong điều kiện tốt nhất, không lo ăn mặc, trước nay chưa từng lo lắng đến chuyện trả tiền. Yến Quy nói không sai, cô có thể giúp hắn lần đầu tiên, nhưng những lần sau thì biết làm gì bây giờ?
"Phong Quang, em cũng biết..."
Yến Quy cúi xuống nhìn cô,"Rồi sẽ có ngày cha em phát hiện sự thật hai chúng ta ở bên nhau. Hiện tại tôi đã không còn là thiếu gia nhà giàu mà ông ấy nhìn trúng, ông ấy sẽ không đồng ý tác thành cho chúng ta. Có lẽ, chúng ta hẳn là..."
"Không được!"
Phong Quang lắc đầu,"Chuyện chia tay anh không thể tùy tiện nhắc đến. Ba em không muốn em và anh ở bên nhau, ông ấy không muốn cho em tiền cũng không sao cả, chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn lúc này."
Yến Quy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, nói không nên lời.
Phong Quang đã tháo chiếc vòng trên tay mình xuống, cô bước tới giao cho đại ca đầu lâu,"Đây là vòng tay do Nicholas thiết kế, ba tôi lúc trước đã chi rất nhiều tiền mới mua được. Tôi đưa thứ này cho các anh trước, coi như trả một phần có được không? Phần còn lại, tôi sẽ trở về lấy toàn bộ trang sức của tôi đưa cho các anh.
Đúng rồi... Cô lại mở túi xách của mình, móc ra mấy tấm thẻ,"Trong đây cũng có một chút tiền, tôi đưa tất cả cho các anh. Có thể cho chúng tôi thêm mấy ngày, tôi gom đủ tiền sẽ đưa cho các anh. Các Đại ca đầu lâu mêt †tav c©ầm vòng †av mêt †tav kia cầm thẻ naân hàna: aã nhìn Phana Quang một chút, lại chuyển mắt nhìn về phía Yến Quy.
Yến Quy lúc này lại đang trầm mặc.
Phong Quang thấy đại ca đầu lâu không nói lời nào, cô lại chắp tay trước ngực, tội nghiệp khẩn cầu,"Tôi biết thiếu nợ thì phải trả tiền, nhưng tôi cầu xin các anh, hãy thư thả cho chúng tôi ba ngày. Chỉ ba ngày thôi mà, có được không?"
Sau lưng cô bỗng truyền đến giọng nói của Yến Quy,"Phong Quang"
"Ừm?"
Phong Quang xoay người nhìn hắn.
Yến Quy rũ mắt nói:
"Em là đại tiểu thư Hạ gia cao cao tại thượng. Chẳng phải chỉ có người khác cầu xin em, không có chuyện em cầu xin người khác hay sao?"
"Nhưng... đã nợ người ta, tiền nhất định phải trả."
Đây là nguyên tắc của Phong Quang, cô khế kéo tay Yến Quy,"Chúng ta hiện tại còn chưa trả nỗi, cũng chỉ có thể cầu xin bọn họ cho thêm một chút thời gian."
Rõ ràng là hắn nợ tiền, cô lại nói một tiếng "chúng ta. '
"Nếu như không trả nổi... vì sao vẫn chưa chịu từ bỏ đây?"
Yến Quy hơi tạm dừng một giây, hắn lại thấp giọng nói, mang theo sự khó hiểu rõ ràng,"Chẳng phải em đã nói, nếu tôi không còn môn đăng hộ đối với em, em sẽ lựa chọn rời đi sao? Tựa như nếu Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài có thể ở bên nhau, Chúc Anh Đài cũng sẽ phải sầu lo vì cuộc sống, mà em, Phong Quang, em không quen sống những ngày khổ cực."
"Những lời này em chỉ nói đùa thôi, sao anh lại coi là thật?"
Phong Quang giậm chân một cái, cô trịnh trọng thanh mỉnh,"Yến Quy, em không phải Chúc Anh Đài, anh cũng không phải Lương Sơn Bá hay Mã Văn Tài. Chỉ cần ở bên anh, em sẽ có thể nỗ lực không dựa vào ba mẹ, cùng anh trải qua tất cả mọi chuyện, trải qua tất cả những điều em không quen."
"Cuộc sống như vậy... sẽ rất vất vả."
"Không sao hết."
Cô cười,"Chỉ cần anh còn ở đây là đủ rồi."
Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào trên người cô, tựa như phủ thêm một lớp sa cho cô vậy. Tất cả phong cảnh trong công viên lúc này dường như cũng chỉ còn lại mình cô mà thôi.
Yến Quy chợt cảm thấy, ánh mặt trời hôm nay thật sự quá chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận