Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 33: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 33: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 33: Công lược phù thủy hắc ám
Dường như một lúc lâu đã trôi qua, lại dường như mới chỉ trong chớp mắt, chờ đến khi Phong Quang mệt phờ cuộn tròn trong lòng hắn, cô mới mơ màng nghe được hắn nói một câu,"Wendy... Chúc mừng em trở thành một người phụ nữ thực thụ."
Những lời này càng tạo tâm lý kích thích cho cô,"Hermamn... Hermamn..."
Cô không ngừng gọi tên hắn, Hermann ôm chặt thân thể cô, làm cô dán sát hơn nữa vào thân thể mình, điều này sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn. Hắn thích dáng vẻ cô co lại trong lòng mình, cũng thích cảm giác ôm lấy cô trọn vẹn. Thân thể cô nhỏ xinh, nên mỗi khi cô tới gần đều khiến mong muốn bảo vệ cô trong lòng hắn dâng tới mức tột cùng
"Wendy... Hermann vẫn chưa rời khỏi thân thể cô, hắn lằng lặng hưởng thụ dư vị thoải mái cô mang đến cho mình sau khi "mưa gió" qua đi. Hắn dán lên gò má cô, ghé sát bên tai cô thì thầm,"Thích ta làm chuyện như vậy với em không?"
Thể lực tiêu hao quá nhiều, Phong Quang vốn đã dựa vào trong lòng hắn mơ màng sắp ngủ, nghe hắn hỏi câu này lại mở mắt nhìn hắn. Cô im lặng một lúc lâu, đến khi cảm thấy hắn lại chọc lên, khiến thân thể cô xuất hiện phản ứng nào đó, cô liền nắm chặt cổ áo hắn, chiếc áo trắng dưới trường bào màu đen của Hermann đã sớm bị cô túm nhăn lại. Cho dù Hermann là một người chỉn chu không chút cẩu thả, nhưng hắn lại chẳng có chút ý kiến nào khi quần áo bị người phụ nữ của mình làm cho lộn xộn.
Đương nhiên, ngay cả khi Phong Quang muốn xé quần áo của hắn xuống hắn cũng sẽ không dị nghị.
Cô đỏ mặt gọi một tiếng,"Hermamn..."
"Ừm?"
Hermann nhẹ nhàng đáp lại. Lưng hắn dựa trên cây, có thể càng dễ dàng khiến Phong Quang dựa vào ngực hắn
Quanh chóp mũi Phong Quang là hơi thở nam tính của hắn, điều này khiến cô có một loại cảm giác mình lúc nào cũng được hắn bảo vệ, đồng thời còn có cảm giác an tâm thúc giục toàn thân cô thả lỏng.
Trái tim Phong Quang đập thình thịch. Cô không cách nào phủ nhận, hắn như vậy khiến cô cảm thấy lòng đầy vui mừng, lại thích hắn nhiều hơn một chút.
Cô thật sự không có sức chống cự với hắn, lời bất mãn vì hắn khiêu đầu, nhẹ nhàng cắn vào cằm hắn, buồn cười nói:
"Hermann... hiện giờ ta cảm thấy như đang mơ vậy... Rõ ràng là không lâu trước đây, ta còn cảm thấy chàng rất chán ghét ta."
"Ta chưa bao giờ chán ghét em cả."
Hermann rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ động lòng người của cô, nhẹ nhàng nói:
"Cùng lắm chỉ cảm thấy Wendy khi còn bé là một cô nhóc chuyên gây rắc rối mà thôi."
Phong Quang bất mãn dẩu miệng.
Quả thực, Hermann đã cảm thấy cô là một phiền toái nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cô đều không có chuyện gì tốt, thậm chí khi cô còn bé, hắn nghe cô nói mái tóc màu rỉ sắt của mình giống màu mật ong, Hermann lần đầu tiên có cảm giác tim đập loạn đã chạy trối chết.
Để chứng minh điều này chỉ là ảo giác, sau đó Hermann đã lén lút tránh ở nơi xa mà nhìn Phong Quang. Đương nhiên, Phong Quang không biết điều này.
Hermann đã mất suốt mười năm để xác nhận tim hắn luôn đập mạnh mỗi lần nhìn thấy cô. Phong Quang càng lớn càng xinh đẹp, số đàn ông muốn thu hút sự chú ý của cô cũng càng ngày càng nhiều. Hermann đã vui vì Phong Quang trưởng thành, nhưng cũng tức giận với việc cô trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận