Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 52: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 52: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 52: Công lược thái giám
Phong Quang ngẫm nghĩ, vô ý thức vươn tay ra định cầm một khối bánh trên bàn lên, chẳng qua cô vừa mới duỗi tay thì đã nghe thấy tiếng... chó sủa vô cùng quen thuộc.
"Gâu gâu!"
Hồ Giảo hưng phấn sủa lên mấy tiếng, phe phẩy đuôi vọt về phía cô.
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là đứng bật dậy, nhảy lên ghế rồi bước chân lên bàn. Mấy động tác này của cô cực kỳ liền mạch và lưu loát, nếu có người khác nhìn thấy chỉ sợ cũng phải đập bàn trầm trồ khen ngợi.
Nhưng trạng thái bản thân cô lúc này hoàn toàn không tốt một chút nào.
"Cung nữ thái giám của Đông Cung đâu!"
Phong Quang đứng trên bàn cao, nôn nóng giậm chân:
"Sao lại cho con chó này vào đây hả?"
"Tiểu thư!"
Phi Ngọc đứng ở bên dưới vẫn an toàn, bởi vì Hồ Giảo hoàn toàn không đặt sự chú ý của nó lên người nàng ta.
Phong Quang chẳng rảnh quan tâm tới Phi Ngọc, cô chỉ vào Hồ Giảo:
"Mày đừng có tới đây!"
Hồ Giảo lè lưỡi, thân thể cao lớn chồm lên, dễ như trở bàn tay đã đặt nửa người lên bàn đá, nó nhìn Phong Quang như đang nhìn một người bạn chơi đùa với nó vậy.
Phong Quang lùi lại một bước,"Mày còn tiến lên... còn tiến lên... tạo sẽ gọi người!"
"Gâu!"
Hổ Giảo lại hưng phấn sủa lên, dường như đang nói với cô rằng cô cứ gọi người đi.
Trong nháy mắt, Phong Quang có cảm giác mình đang bị một con chó khinh bỉ. Cô đứng trên bàn đá, phẫn nộ quát lên với Phi Ngọc,
"Còn không mau đi tìm người cứu ta đi!"
"Vâng, tiểu thư!" Phi Ngọc cuống quýt vâng dạ rồi xoay người chạy đi tìm cứu viện.
Bên kia, Hồ Giảo cũng không có ý định rời đi, nó thấp giọng ư ử mấy tiến. lai eá vu thế nhảv hẳn lên bàn đá tìm Phong Ouanda. Đầu óc Phong Quang trở nên căng thẳng, cô run rẩy lùi về sau:
"Mày đừng qua đây. ."
Không biết từ lúc nào đã tới mép bàn, thân thể của cô bị mất thăng bằng nên ngã ngửa về sau, may mà bỗng nhiên có một đôi tay vươn ra đỡ lấy cô, cô mới không bị ngã xuống.
"Thái tử phi, không sao chứ?"
Phong Quang nghe thấy một giọng nói già nua, cô quay đầu lại nhìn, nhận ra đó là ông lão mà mình gặp ngoài của lãnh cung hôm trước. Cô còn nhớ rõ tên ông ta là Nhất Túc: "Là ông..."
Ông lão khuyên nhủ:
"Đứng trên bàn đá nguy hiểm lắm, Thái tử phi nên xuống trước đi đã."
"Ta cũng muốn xuống lắm, nhưng mà con chó kia vẫn còn đang chờ ta kìa. ."
Cô ấm ức kể lể, mắt liếc về phía Hổ Giảo đang nhìn mình tới chảy cả nước dãi.
Ông lão cười một tiếng:
"Thái tử phi, có đôi khi, cô phải chấp nhận sự đánh đổi."
Dứt lời, ông ta cầm lấy một miếng bánh ở trong đĩa đặt trên bàn và ném về một phía, Hổ Giảo "gâu" một tiếng rồi đuổi theo miếng bánh đó.
Nhất Túc lại nói với Phong Quang đang mờ mịt:
"Giờ an toàn rồi, Thái tử phi vẫn nên xuống dưới đi."
"Được.
Cô bám vào tay ông ta và bước xuống, chờ đến khi đứng vững dưới đất rồi, cô lại hỏi với vẻ khó hiểu:
"Tại sao ông lại biết Hồ Giảo thích ăn gì thế?"
"Đó là vì mười năm trước, chính lão nô đã tặng Hồ Giảo cho Tống đại nhân."
Cô cảm thấy rất bất ngờ:
"Hổ Giảo là do ông tặng ư?"
"Đúng thế."
Ông lão gật đầu, lại nói thêm, 'Mười năm trước, có một tiểu cô nương nhặt được một con chó nhỏ bị bệnh trên phố, nhưng phụ thân nàng lại không cho nàng nuôi loại chó săn này, thấy nàng buồn rầu nên lão nô đã mang con chó ấy về cung, sau đó mới có chuyện lão nô tặng nó cho Tống Phong Quang nói:
"Ta thật sự không ngờ được là Hồ Giảo lại là do ông tặng cho hắn đấy."
"Có phải Thái tử phi cho rằng giữa lão nô và Tống đại nhân dường như chẳng có tí liên quan nào tới nhau đúng không?"
"Cũng có một chút..."
Ông lão rũ mắt, dường như đang nhớ lại:
"Thực ra, mười năm trước, Tống đại nhân vẫn là một thiếu niên có tâm địa rất lương thiện, hoàn toàn khác ngài ấy bây giờ, nhưng cũng chẳng có gì khác cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận