Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 29: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 29: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 29: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Yến Niệm Niệm còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình đến Hạ gia, lúc đó cô ta có mái tóc ngắn như con trai, trên người mặc bộ váy đã giặt đến bạc cả màu, trên chân là một đôi giày vải, sau lưng là một cặp sách cũ.
Cô ta sợ hãi rụt rè đi theo quản gia nhà họ Hạ, đến căn phòng mới của mình, khi đi qua vườn hoa, cô ta gặp được một cô bé đang ngồi trên xích đu.
Cô bé này thoạt nhìn có vẻ hớn hơn cô ta một chút. Bởi vì cô bé ấy quá đẹp, nên ngay cả bộ váy tỉnh xảo trên người cô bé ấy cũng không thể khiến người ta chú ý tới. Đây là lần đầu tiên Yến Niệm Niệm nhìn thấy một cô bé cao quý như vậy, cô bé ấy chỉ cần an tĩnh ngồi trên xích đu thì cả người đã như phát sáng, bất chợt thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Sau đó, cô bé trên xích đu cũng nhìn thấy cô ta. Cô bé ấy đi tới, cười hỏi:
"Em chính là Yến Niệm Niệm, là em gái mới của chị sao?"
"Em..."
Yến Niệm Niệm chỉ mở miệng nói một chữ, đã mất đi dũng khí mở miệng, cô bé ấy và cô ta, một như sống ở trên trời, một lại như sống trong bùn đất, Yến Niệm Niệm rất sợ hãi, cũng rất khiếp đảm, cô ta sợ mình sẽ làm vấy bẩn cô bé cao quý trước mặt này.
Quản gia trả lời:
"Tiểu thư, đây là Yến Niệm Niệm tiểu thư."
"Vậy em đúng là em gái mới tới của chị rồi."
Cô bé mặc váy đỏ lắc đầu,"Chẳng qua em như vậy thì không được nha..."
"Em... Em..."
Tay Yến Niệm Niệm nắm chặt góc váy mình, cô ta cố sức cúi đầu, muốn chạy trối chết.
Cô bé nói không sai, cô ta không hợp với nơi này. Cô ta vốn dĩ không có tư cách đi vào một tòa nhà xa hoa như vậy, cũng không có tư cách coi những người nơi này là thân nhân...
"Vậy trước hết bắt đầu từ việc để tóc dài đi!"
Yến Niệm Niệm đang ủ rũ bỗng nhiên bị cô bé cầm tay, cô ta nghe đươc lời cô bé nói. không khỏi ngẩng đầu lên. khó hiểu nhìn cô bé. "Nếu đã là em gái chị, vậy về sau chị chính là đại công chúa Hạ gia, em chính là tiểu công chúa Hạ gia, công chúa đều phải để tóc dài, nếu không có tóc dài, vậy em sẽ không phải công chúa."
Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Niệm Niệm nghe được lời như vậy, cô ta chớp mắt, nhút nhát nói:
"Em không phải là công chúa..."
Những đứa trẻ khác đều gọi cô ta là con hoang, bởi vì ba cô ta đã qua đời, về sau... Về sau mẹ cô ta cũng không còn nữa, không có thân thích nào muốn nhận nuôi cô ta, sau đó nữa, cô ta liền đến ở cô nhỉ viện, sau khi ở cô nhi viện vài ngày, cô ta mới được người Hạ gia tìm thấy mà đón về Hạ gia.
Ở Hạ gia vàng son lộng lẫy, cô ta gặp được vị Hạ tiên sinh cao lớn đẹp đẽ kia, cũng gặp được Hạ phu nhân đoạn trang ưu nhã, họ nói:
"Niệm Niệm, về sau chúng tôi chính là cha mẹ con, con chính là nhị tiểu thư nhà họ Hạ."
Yến Niệm Niệm thấp thỏm lo âu, đứa trẻ không có cha mẹ, thân thích cũng đều không cần đến như cô ta, lại có tư cách ở trong căn phòng tốt như thế, có tư cách gọi người đẹp như vậy là ba mẹ, lại có tư cách gọi cô bé cao quý như vậy là chị sao?
Cô bé váy đỏ chống nạnh "Hừ" một tiếng,"Em hiện tại không phải công chúa, chờ đến khi em cũng có tóc dài như chị, vậy em liền chính là công chúa. Chị lớn hơn em, chị là chị em, cho nên em đều phải nghe chị!"
"Em nghe chị..."
Yến Niệm Niệm sợ nếu cô bé ấy tức giận, mình sẽ lại bị đuổi đi, nên cô ta sợ sệt lên tiếng, tựa như sắp khóc ra đến nơi.
"Không được khóc!"
Cơ thể Yến Niệm Niệm run lên, cô ta sụt sịt, bất luận thế nào cũng không dám khóc.
Nếu để những người khác nhìn thấy khí thế hung hăng như vậy của cô bé đối với Yến Niệm Niệm, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng Yến Niệm Niệm đang bị bắt nạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận