Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 18: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 18: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 18: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Phong Quang..."
"Huynh muốn đi mà không thể dẫn ta đi cùng được sao?" Phong Quang cắn môi khóc,"Có phải huynh định bỏ lại ta, một mình rời đi không bao giờ trở về nữa?"
"Không đâu." Mạc Khanh không biết vì sao hiện giờ cảm xúc của cô bỗng nhiên kích động như vậy, hắn chỉ có thể không ngừng trấn an cô, lại khẽ hôn lên nước mắt cô,"Nàng tin tưởng ta, chờ ta xong chuyện, ta sẽ lập tức trở về."
Cô mím môi, trong mắt vẫn ngấn nước,"Huynh không dẫn ta đi cùng sao?" Ta bảo đảm, ta sẽ rất nghe lời.
Ta biết Phong Quang sẽ rất nghe lời." Hắn ôm cô vào lòng, ôn nhu nói bên tai :
"Nhưng ta cần Phong Quang ở lại Hắc Phong Trại, chuẩn bị cho tiệc cưới của chúng ta nữa, đúng không nào?"
"Ta không làm được..."
"Không sao cả, người của Hắc Phong Trại đều sẽ giúp nàng. Phong Quang có thể suy nghĩ một chút xem, chờ đến lúc ta trở về, nhìn thấy Phong Quang đã chuẩn bị xong hết thảy, hôn lễ của chúng ta liền có thể tổ chức sớm."
Phong Quang nắm chặt áo hắn, thấp giọng khóc nức nở,"Vậy... Vậy huynh thật sẽ trở về tìm ta sao?"
"Đương nhiên, ta chưa từng nghĩ tới việc muốn bỏ lại nàng."
Mạc Khanh cúi đầu, khẽ hôn đỉnh đầu cô,"Ta cũng không nỡ bỏ nàng lại."
"Vậy... Nếu huynh không trở lại, ta biết làm sao bây giờ?"
"Sẽ không có cái "nếu" này. Mạc Khanh chính là nam nhân không có khả năng bỏ rơi Hạ Phong Quang nhất trên thế giới."
Hắn lại cười thấp giọng nói:
"Nếu thật sự ta không tới tìm Phong Quang, vậy nhất định là ta đã chết. Nhưng Phong Quang có thể yên tâm, ta sẽ biến thành quỷ, dù phải nghĩ cách thoát khỏi điện Diêm Vương, ta nhất định cũng sẽ bay tới gặp Phong Quang."
Cô bi lời hắn nói choc cười. Hiên giờ mặt cô chính là vừa cười vừa khóc, thật ra lại có chút buồn cười, Phong Quang cọ cọ ngực hắn,
"Vậy đã nói rồi đó, huynh nhất định phải tới tìm ta. Nếu huynh không tới tìm ta, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho huynh."
"Được"
Hắn vui vẻ tiếp lời . Để có thể sớm trở về, buổi sáng ngày hôm sau Mạc Khanh liền rời khỏi Hắc Phong Trại. Dĩ nhiên, hắn lại phải dỗ cô nửa canh giờ, cô mới bằng lòng buông cánh tay đang ôm hắn để cho hắn rời đi, còn không ngừng nhắc nhở hắn nhất định phải mau chóng trở về. Phó Hạng đứng bên cạnh nhìn mà chậc lưỡi,"Các ngươi còn chưa thành thân đâu đó, cứ lưu luyến không rời như vậy sao?"
"Liên quan cái rắm gì tới ngươi."
Tâm tình Phong Quang không tốt, không cho Phó Hạng chút mặt mũi nào.
Phó Hạng lại hứng thú thò lại gần mà nói:
"Hung thủ giết công tử Trương gia đã lộ diện rồi, ngươi có muốn đoán là ai hay không?"
"Tiểu Ngọc." Phong Quang lãnh đạm phun ra hai chữ.
Phó Hạng sửng sốt,"Sao ngươi biết?"
Cô đáp đúng lý hợp tình,"Ta đoán."
Cái lý do này, Phó Hạng không cách nào phản bác.
Vụ án giết người này cũng có thể dùng hai chữ "kỳ quặc" để hình dung.
Oanh Oanh vốn dĩ cũng giống như Tiểu Ngọc, cho rằng chọn nam nhân thì nhất định phải chọn xử nam, chỉ là về sau khi Oanh Oanh gặp gỡ Trương Tùng dù vẫn nói Oanh Oanh không thích Trương Tùng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi. Nàng ta không chỉ rất thích thú, còn một lòng ngóng trông có thể vào cửa Trương gia, nhưng Tiểu Ngọc lại cho rằng Oanh Oanh đã phản bội tín ngưỡng của các nàng, nên ngày hôm đó, sau khi Trương Tùng rời đi không lâu, nàng ta liền đốt mê hương trong phòng Oanh Oanh, chờ đến lúc Oanh Oanh hôn mê, nàng ta lại đến Trương phủ, lấy lý do Oanh Oanh có chuyện quan trọng cần thương lượng mà dẫn Trương Tùng trở lại từ cửa sau.
Trương Tùng vào phòng có mê hương nên rất nhanh liền bất tỉnh nhân sự, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng giết Trương Tùng, lại cõng thi thể Trương Tùng tới căn phòng mà Kiều Linh uống rượu say, bởi vì nàng ta biết được, cho dù Kiều Linh giết người, thì có Đoan Mộc Huyến ở đó, Kiều Linh cũng sẽ không S®°AO- Chứng cứ tốt nhất không gì hơn chính là đến hiệu thuốc.
Ông chủ hiệu thuốc đã chỉ ra và xác nhận, đúng là Tiểu Ngọc đã mua hương an thần từ chỗ ông ta, ông ta còn từng nhắc nhở, rằng dùng quá nhiều sẽ khiến cho người ta hôn mê.
Ở đây liền không thể không nói thêm một câu, đó chính là khi Oanh Oanh biết được chân tướng, nàng ta liền kích động rút trâm cài đầu mà đâm vào ngực Tiểu Ngọc.
Còn việc Tiểu Ngọc sống hay chết, điều này lại không ai biết cả.
Phong Quang đối với những việc này không có hứng thú, cô ở Hắc Phong Trại đếm đầu ngón tay tính ngày tháng. Mạc Khanh đã rời đi ba ngày, hắn nói nhanh nhất ba ngày là có thể đã trở lại, nhưng mà đợi tới khuya, Phong Quang cũng không đợi được hắn về.
Phong Quang ngồi dưới tán cây, tay cầm tượng gỗ mà Mạc Khanh khắc, cô làm bộ muốn ném đi, nhưng lại không ném được, chỉ bất mãn lầm bầm:
"Nếu ngày mai huynh còn không trở lại, xem ta có đốt hết mấy thứ này đi không!"
Bỗng nhiên, dưới màn đêm, vài luồng sáng trắng chợt lóe lên. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy vài nam nhân áo trắng đang ngự kiếm mà đến, khi cô nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, mấy người kia đã hạ xuống trước mặt cô.
Cô vừa định nói một câu có phải mình nhìn thấy thần tiên hay không, thì liền thấy mấy người trước mắt rút kiếm chỉ về phía mình. Nam nhân mặt lạnh cầm đầu lạnh giọng nói: "Lệ quỷ, đền tội đi!"
Lệ quỷ? Lệ quỷ gì cơ?
Phong Quang nghe mà không hiểu nổi, cô luống cuống chân tay đứng dậy,"Ngươi nói cái gì? Nơi này có quỷ sao?"
Nam nhân áo trắng cầm đầu lạnh lùng nói:
"Ngươi chiếm cứ núi Hắc Phong này đã mấy trăm năm, sao phải giả ngu chứ?"
"Ngươi đang nói gì vậy..."
Cô nắm chặt con thỏ khắc gỗ trong tay,"Ta là người, là đại tiểu thư phủ Thừa tướng của Đoan Mộc vương triều, chứ không phải là quỷ gì đó!"
"Đoan Mộc vương triều sớm đã diệt quốc từ một trăm năm trước rồi, phủ Thừa tướng họ Hạ cũng đã bị diệt môn vào 300 năm trước. Lời ngươi nói đều là vô căn cứ cả." "Ngươi nói cái gì... cái gì mà Hạ gia đã bị diệt môn?
"300 năm trước, Giao Long tác loạn, người của Hạ gia đã hết chết dưới tay Giao Long. Ngươi là đại tiểu thư Hạ gia đã chết đi nhiều năm, lại nấn ná ở nhân gian không muốn đầu thai, ngược lại còn chiếm lĩnh núi Hắc Phong mấy trăm năm, hấp thụ linh khí dưới lòng đất, khiến vạn vật trên núi Hắc Phong khô kiệt, còn bày ra trận pháp đả thương người. Ngươi làm hại nhân gian như thế, sao có thể giữ lại được?"
Nam nhân áo trắng lạnh nhạt nói:
"Các vị sư đệ, con quỷ này pháp lực cao cường, cần bày trận tróc nã!"
Mấy nam nhân phía sau hắn nói: "Dạ!"
Tiếng nói vừa dứt, năm nam nhân này liền phi thân lên, vây Phong Quang ở giữa. Chiêu thức của bọn họ biến hóa, bấm tay niệm thần chú, trận pháp màu vàng kim không ngừng hiện lên. Phong Quang chỉ hoang mang đứng tại chỗ, nhìn bọn họ ném ra các loại thuật pháp khác nhau, còn cô lại không có chút phản ứng nào.
Nam nhân mặt lạnh kia sửng sốt, ngay sau đó cắn răng nói:
"Không ngờ tu vi của ngươi lại mạnh như vậy, ngay cả trận đồ đuổi quỷ cũng không sợ nữa."
"Các ngươi vừa dùng trận đồ đuổi quỷ với ta sao?"
Cô ngừng lại một chút, nói với vẻ có lỗi:
"Rất xin lỗi, ta không biết."
Một nam nhân áo trắng nóng nảy nói:
"Nhị sư huynh, nữ quỷ này đang khinh bỉ chúng ta!"
Phong Quang nhìn về phía Nhị sư huynh kia."Ngươi là Trư Bát Giới?"
"Ta là đệ tử đời thứ ba mươi hai của Tiên môn. Xích Huyền!"
Hắn nắm trường kiếm trong tay, lớn tiếng nói:
"Nữ quỷ, dù hôm nay chúng ta không thắng được ngươi thì cũng phải thay trời hành đạo! Biến trận!"
Vì thế, Phong Quang lại nhìn vị trí bọn họ quay xung quanh mình biến đổi, cô nhìn ánh sáng của thuật pháp màu vàng kim không ngừng chiếu về phía mình, nhưng cô cũng không hề cảm thấy có gì không khoẻ, ngược lại còn nhìn bọn họ dịch chuyển mà có chút chóng mặt.
Đứng quá lâu nên cảm thấy hơi mệt, Phong Quang liền ngồi lại trên ghế đá lần nữa.
Cô nghĩ lại lời của Xích Huyền về chuyện 300 năm trước Hạ gia bị diệt trước khi tới Hắc Phong Trại, cô vẫn ở cùng phụ thân cô đó thôi.
Nếu cô thật sự là nữ quỷ, vậy tại sao những người khác lại có thể nhìn thấy cô? Vì sao cô có thể ở bên Mạc Khanh được? Có lẽ, nhóm người này đã nhầm lẫn rồi...
Có người thấy dáng vẻ đang suy nghĩ chuyện khác của Phong Quang thì liền nói:
"Nhị sư huynh! Nữ quỷ này căn bản không thèm để chúng ta vào mắt!"
Xích Huyền là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc của Tiên môn, bản lĩnh hàng yêu trừ ma vốn không hề nhỏ, đã bao giờ bị một nữ quỷ coi nhẹ đến thế? Trong lòng hắn giận dữ cực kỳ, cũng mặc kệ trận pháp mà trực tiếp phi thân lên, xuất hiện ở trước mặt Phong Quang.
Cô đang ngây ra nên không hề tránh né, trường kiếm liền đâm vào thân thể cô. Đây là bảo kiếm mà Tổ sư gia ban cho hắn, chỉ cần yêu ma quỷ quái vừa chạm vào, nếu không hồn phi phách tán thì cũng sẽ mất đi nữa cái mạng .
Nhưng Phong Quang tại không có chút hề hấn nào, không chỉ không hề hấn, mà còn khiến cô phục hồi tỉnh thần lại.
Cô cúi đầu nhìn trường kiếm đâm xuyên tim mình, không có đau đớn, cũng không hề đỗ máu, tiếp theo, cô ngây ngốc nói một câu:
"Hóa ra ta thật sự là quỷ sao?"
"Ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì!?"
Xích Huyền rút kiếm ra, thấy cô vẫn không chịu chút ảnh hưởng, kẻ đường đường là Nhị đệ tử Tiên môn như hắn cảm thấy nổi giận vì bị sỉ nhục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận