Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 20: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 20: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 20: Công lược đại thần e-sport
Phong Quang ngượng ngùng ho khan một tiếng, trên người cô đang mặc một chiếc váy liền áo màu lam không tay, vốn hẳn là một chiếc váy vừa qua đầu gối, nhưng vì cô thấp hơn không ít so với người phụ nữ này, nên mặc lên trông như váy dài vậy, mà làn váy cũng tới mắt cá chân cô, nhưng may mà các ngoại trừ hơi thấp thì dáng người cũng không kém, cho nên mặc vào cũng không có gì không ổn.
Cô ngồi đối diện cô gái ấy, tò mò hỏi:
"Chị là người mẫu sao?"
Cô ấy vừa cao lại xinh đẹp, khí chất còn tốt, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Phong Quang chính là cô gái này là một người mẫu.
Nào biết cô ấy lại khẽ lắc đầu, cô ấy nói:
"Tôi không phải người mẫu, tôi là một nhà thiết kế trang phục. Chiếc váy mà em đang mặc chính là đồ do tôi thiết kế."
Cô sửng sốt một lát, sau đó nói:
"Có thể thiết kế ra quần áo đẹp như vậy, chị thật lợi hại quá."
"Vậy em thì sao?"
Cô gái đặt một tay lên bàn, chống cằm, hứng thú nhìn cô,"Em hẳn là học sinh trường Trung học Phổ thông Thụ Hỏa."
"Đúng vậy..."
Phong Quang gật đầu. Đồ cô mặc lúc nấy chính là đồng phục của Trung học Phổ thông Thụ Hỏa, ai cũng đều biết.
"Hôm nay không phải ngày khai giảng của Trung học Phổ thông Thụ Hỏa sao? Sao em lại ra khỏi trường học?"
"Vì em đưa thầy giáo của chúng em tới bệnh viện..."
Nhắc tới chuyện này, Phong Quang bỗng nhiên lại cảm thấy buồn bực.
"Hy vọng thầy giáo em không sao."
Cô gái đẩy ly cà phê kia đến trước mặt Phong Quang,"Em vừa mới mắc mưa, uống ly cà phê cho ấm người."
"Cảm ơn..."
Cô cầm lấy cái ly uống một ngụm cà phê, lại lén lút liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, thấy ánh mắt mang ý cười của cô ấy nhìn qua, cô lại cuống quít dời tầm mắt đi.
CÔ đái cƯời hỏi- "Tôi tên là Nhan Phi, em tên gì?
"Hạ Phong Quang..."
"Phong Quang."
Nhan Phi nhẹ nhàng nhắc lại tên cô, khóe môi khẽ cười,"Em thoạt nhìn có vẻ rất thích tôi."
"Rắc" một tiếng. ly cà phê trong tay Phong Quang vỡ vụn, cà phê chưa uống hết trào ra bàn, cô vội vàng đứng lên, lúc này mới không khiến cà phê nhỏ giọt lên người.
Nhân viên phục vụ bên cạnh vội vàng tới đây dọn sạch, còn một mực xin lỗi. Chỉ có Phong Quang biết, cái ly này nát tuyệt đối không phải do vấn đề chất lượng.
Nhan Phi đi đến trước mặt cô, hỏi:
"Thế nào? Có bị thương không?"
"Không ạ."
Cô lắc đầu, không có mặt mũi nói mình trời sinh đã có thần lực. Đây thật sự không phải là một chuyện tốt, thân là con gái mà lại có sức lực lớn như vậy, trước mặt một cô gái ưu nhã như thế, cô sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Quán cà phê này phục vụ không tệ, giám đốc thấy xảy ra chuyện, vội vàng bưng một ly cà phê khác đến đây,"Xin lỗi hai vị tiểu thư, đã để các cô bị sợ hãi. Ly cà phê mới này quán cà phê chúng tôi xin được mời miễn phí, hy vọng cô có thể thứ lỗi."
Phong Quang càng thêm áy náy, cô vội nói không sao, dưới thịnh tình của vị giám đốc, cô chỉ có thể nhận ly cà phê giám đốc đưa đến, còn uống một ngụm trước ánh mắt bức thiết của người ta, lúc này giám đốc mới cảm thấy cô thực sự không để ý mà yên tâm rời đi.
Nhan Phi nói:
"Xem ra cái ly bỗng nhiên bị vỡ, nhân viên phục vụ ở đây cũng bị sợ tới mức không nhẹ."
"Bọn họ cũng sợ bị khiếu nại nha..."
Phong Quang nói, bỗng nhiên liền gục đầu vào ngực Nhan Phi.
Nhan Phi nhận ra Phong Quang hơi lạ, cô ấy đỡ eo Phong Quang để phòng khi cô té ngã, lại quan tâm hỏi:
"Em làm sao vậy?"
"Không biết... đầu em choáng váng..."
Phong Quang ghé vào ngực cô ấy, hơi ngẩng đầu, sắc mặt đỏ lên, hai Nhan Phi bưng ly cà phê trên bàn kia ngửi một chút,"Là cà phê rượu Ireland..."
Phong Quang uống say.
Nhan Phi chợt cảm thấy một đôi tay đặt trên ngực mình, người đang dựa vào cô ấy không chỉ vùi đầu vào ngực cô, mà đôi tay kia còn đang nhích tới nhích lui lung tung nữa, vừa sờ vừa kêu lên:
"Ngực lớn quá! Thật thoải mái nha!"
Lông mày Nhan Phi giật giật.
Nhưng bỗng nhiên, người đang có cảm xúc kích động kia lại cúi đầu kéo cổ áo mình ra, cô nhìn ngực mình, đột nhiên khóc lóc,"Vì sao của tôi lại nhỏ như vậy chứ... Vì sao người khác là Chomolungma, của tôi lại là bồn địa Congo chứ...
Loại người như tôi này... đều không có tư cách tìm bạn trai!"
Mọi người ở quán cà phê đều nhìn sang đây.
Nhan Phi thấp giọng khụ một tiếng, lại cố nén cười vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, vui đùa nói:
"Nếu không tìm thấy bạn trai, Phong Quang không ngại thì tìm bạn gái đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận