Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 60: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 60: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 60: Công lược tình yêu cấm ky
Khẽ cắn mút đã không đủ để hình dung nụ hôn tuy kiểm chế nhưng lại hết sức nóng bỏng này, Phong Quang vốn dĩ kinh ngạc mở to hai mắt, hiện giờ cũng không thể không nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn có vẻ quái dị mà lại hết sức ôn nhu này.
Chờ đến một lát sau,"nụ hôn" này kết thúc.
Tạ Trạm nắm khăn ở lòng bàn tay, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, trên chiếc khăn trắng tỉnh kia ngoại trừ có một cành hoa đào màu đỏ, thì còn có dấu môi đỏ của cô.
Tạ Trạm lại hôn gương mặt cô mà nói:
"Đây coi như quà tạm biệt Phong Quang tặng ta. Ta đồng ý với Phong Quang, mỗi tháng ta đều sẽ viết một phong thư cho nàng. Phong Quang cũng phải nghe lời đó, hãy ngoan ngoãn chờ ta trở về."
Hắn thả cô xuống đất, lại giơ tay sửa tóc mai hơi rối cho cô, ý cười ôn nhu ngập tràn nơi khóe miệng, lúc này mới lui về phía sau một bước, phi thân rời khỏi ngõ nhỏ tối tăm này.
Cùng lúc đó, tiếng gọi của Tạ Kết truyền đến,"Phong Quang!"
Đang đắm chìm trong nỗi thương cảm ly biệt, Phong Quang bị tiếng gọi lớn của Tạ Kết làm cho hoảng sợ, cô vội lau nước mắt xoay người lại, nhút nhát sợ sệt hô lên:
"Ca ca..."
Tạ Kết khựng lại, bực bội gì cũng liền bị một tiếng "Ca ca" mềm mại làm cho tiêu biến hết. Hắn bước qua, cúi đầu hỏi:
"Chẳng phải ta đã bảo muội ở yên tại chỗ chờ ta sao? Thế nào mà lại vào nơi tối thế?"
"Bên ngoài nhiều người... Ta không thích ánh mắt những nam tử đó nhìn ta."
Phong Quang nói lời này với vẻ cực kỳ tội nghiệp, thêm điệu bộ muốn khóc vừa rồi khi Tạ Trạm rời đi, có thể nói là hết sức hợp với tình hình. Tạ Kết nghĩ tới ánh mắt như sói như hồ của đám công tử bên ngoài kia đối với muội muội mình, cũng liền thấu hiểu vì sao Phong Quang lại muốn tránh ở nơi vắng người như thế, hắn quay đầu nhìn Tạ Yêu Yêu đang đi theo phía sau,"Đều tại ngươi đi loạn, nếu như Phong Quang xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải nói để mẹ phạt ngươi một trận mới tốt!"
Tạ Yêu Yêu không gặp được Lạc Viễn Chi, vốn đang vừa tức vừa nóng nảv hiên điờ lai nahe Ta Kết trách cứ. ©fñno liền tức aiân trả lời: "Nàng ta có xảy ra chuyện thì cũng có liên quan gì đến ta?"
Tạ Yêu Yêu đâu biết rằng, bởi vì người nào đó sợ Lạc tiểu Hầu gia sẽ tìm tới Phong Quang mà đã tự mình đánh Lạc Viễn Chi một trận. Lần này không mất một hai năm thì Lạc Viễn Chi đừng mong ra cửa.
"Ngươi còn dám tranh luận với ta?"
Tạ Kết từ nhỏ đã được mẹ dạy không được đánh nữ nhân, nhưng hiện tại vừa thấy khí thế này của Tạ Yêu Yêu, dù hắn ta không định động thủ thì cũng muốn động thủ.
Phong Quang vội nói:
"Ta không có việc gì, các ngươi đừng cãi cọ."
Tạ Kết nhìn về phía Phong Quang, lúc này mới chú ý tới chiếc đèn trong tay cô chính là đèn con thỏ, hắn thấy lạ mà hỏi:
"Đèn hoa sen của muội đâu rồi!?"
"Đèn hoa sen của ta..."
Ánh mắt Phong Quang hơi lảng đi một chút, nói:
"Vừa rồi bị một công tử đoạt mất rồi, hắn nhất định muốn đưa đèn con thỏ này cho ta..."
Tạ Kết lại vội hỏi:
"Các người trao đổi đèn lồng không bị những người khác nhìn thấy chứ!?"
"Không không..."
Tạ Kết thở phào nhẹ nhõm,"Vậy là tốt rồi."
Nếu bị những người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị người ta nói sau lưng, Phong Quang dù sao cũng là người có hôn ước, mà hội hoa đăng cần phải cầm đèn lồng theo, hắn cũng không tiện bảo Phong Quang vứt đèn, mà nhìn vẻ mặt Phong Quang, dường như cô còn rất thích đèn con thỏ này thì phải.
Tạ Kết suy nghĩ một lát, nói:
"Chúng ta trở về thôi."
Phong Quang gật đầu.
Đi ra ngõ nhỏ, về tới đường phố đông đúc người đến người đi, kỳ thật nói đến điều khiến người ta chú ý, ngoại trừ gương mặt này của Phong Quang thì còn có đèn kéo quân trong tay Tạ Kết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận