Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 3: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 3: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 3: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Đi một mạch về Ngự Thiện Phòng, A Hoàn bỏ hộp đồ ăn xuống, múc một chậu nước đang định rửa sạch, lúc này người trong cung phần lớn đều vội vàng đưa đồ ăn tới chỗ các vị quý nhân, nàng ta phỉ nhổ,"Hừ, bọn họ chỉ muốn có cơ hội tiếp xúc với chủ tử, đúng thật là bắt nạt người mới...
A Hoàn vừa quay đầu lại, phát hiện hộp đồ ăn mình vừa mới đặt trên đất lại trở về trên bàn, nàng ta ngây người vài giây, bước đến cầm lấy hộp đồ ăn, thế nhưng vừa quay đầu lại, liền phát hiện cái gáo gỗ đang tự bay lơ lửng
SAI"
A Hoàn kêu to.
"Kêu cái gì mà kêu!"
Quách ma ma trừng mắt nhìn nàng ta.
"Ma ma... Gáo gỗ nó bay lên..."
Quách ma ma nhìn lướt qua "Cái gì mà bay với chẳng không bay chứ, nó chẳng phải đang yên ổn trong lu nước sao?"
A Hoàn dụi dụi mắt, chẳng lẽ... là nàng ta nhìn lầm rồi? Nàng ta khẩn trương nói:
"Thực xin lỗi, Quách ma ma, là do ta nhìn lầm... AI"
A Hoàn té ngã trên đất, nàng ta vừa ngẩng đầu, lại phát hiện sau lưng vốn không có ai đẩy nàng ta cả "Quỷ... Có quỷ!"
Quách ma ma đi tới, lệnh cho hai người kéo nàng ta ra ngoài,"Ta thấy ngươi bị hoang tưởng thì có, mấy ngày tới ngươi đừng có đến Ngự Thiện Phòng, học tập quy củ thật tốt xong hãy trở lại!"
Ở nơi như hoàng cung, kiêng kị nhất chính là yêu ma quỷ quái, chỉ sợ A Hoàn này vừa đi, liền vĩnh viễn không trở về được nữa. Phong Quang vỗ tay, cười to một trận, xong thì cô lại đỡ trán, chợt có chút váng đầu, mấy ngày nay làm quỷ, cô cũng có tìm hiểu qua, theo lý thuyết thì cô sẽ không thể chạm được vào đồ vật, nhưng mỗi lần tập trung lực chú ý, thì có thể chạm vào, di chứng chính là váng đầu hết sức, còn có cảm giác thân thể càng nhẹ hơn... Mặt trời lặn, trăng mọc lên, rất nhanh màn đêm liền buông xuống.
Bên cạnh bé trai chỉ có một chút thành quả mà mình đào lên được, mỗi ngày đều đào như vậy, dù có nhiều bao nhiêu thì cũng sẽ đến lúc cạn cây lên trực tiếp gặm, lại nhìn thấy bên cạnh mình đặt hai cái bánh bao, có lẽ là sợ bẩn, hai cái bánh bao kia còn đặc biệt đặt trên lá cây sạch sẽ.
Phong Quang ngồi xổm trước mặt cậu. hai tay chống cằm, tuy rằng biết cậu không nghe thấy được, nhưng vẫn cười hì hì nói:
"Đây chính là do tôi rất vất vả mới cầm đến đây được đó, không cần cảm ơn đâu."
Cậu bé khựng lại hồi lâu, vươn tay lấy bánh bao, thấy bùn đất trên tay mình trông thật đối tập với bánh bao trắng nõn, cậu thu tay về xoa xoa trên quần áo, ít ra cũng sạch hơn một chút, rồi mới cầm bánh bao lên cắn một ngụm.
Phong Quang thu lại nụ cười, không hiểu sao liền cảm thấy chua xót, cô an tĩnh ngồi bên cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không khỏi lại cảm thấy càng thêm tịch mịch, làm một người vô hình, thật ra cũng không phải là chuyện tốt.
Cô nhàm chán bay tới bay đi mãi, rốt cuộc cũng tìm được chuyện để làm, mấy ngày kế tiếp cô đi theo bên cạnh bé trai, cậu bé ngày nào cũng đều dậy rất sớm, lúc ăn lúc ngủ dường như cũng đều có thời gian cố định, buổi sáng hôm nay, thứ cô bưng tới chính là một chén cháo, cô quyết định phải cải thiện đồ ăn thật tốt cho đứa bé này, so với lang thang lơ lửng không có mục tiêu, lựa chọn đặt chân ở chỗ này cũng tốt.
Nhưng điều Phong Quang có thể làm được, cũng chỉ có một chút như vậy.
Lúc ngủ trưa, cậu bé nằm trên giường, bỗng nhiên mở đôi mắt trong suốt,"Ngươi là quỷ sao?"
Bởi vì cậu bé không chỉ một lần nhìn thấy đồ vật tự bay lên.
Phong Quang ngồi trên cửa sổ liền sửng sốt, tiện đà lẩm bẩm nói:
"Ta mới không phải là quỷ"
Đây vẫn là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô nghe được cậu bé nói chuyện, cũng phải thôi, ngày nào cũng đều có đồ ăn không biết tại sao xuất hiện trước mặt mình, cho dù là đứa trẻ cũng sẽ biết hoài nghi.
"Vậy ngươi là cái gì?"
Phong Quang khựng lại trong chốc lát, cô bay tới kích động hỏi:
"Cậu có thể nghe thấy ta nói sao?"
"Có thể."
Cậu bé ngồi dậy, tầm mắt nhìn về hướng âm thanh, tuy rằng có thể nghe được giọng nói, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận