Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 30: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 30: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 30: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Bỗng nhiên bên ngoài bắn pháo hoa, Phong Quang lén nhìn vẻ mặt Nhàn Mạch, thấy cậu vẫn không hề có sự hưng phấn như những đứa trẻ bình thường, bỗng nhiên lại thở dài, bên ngoài kia có cung điện nào mà không cực kỳ náo nhiệt cơ chứ, nếu kể đến nơi không có hương vị năm mới nhất, thì ngoài cung Phượng Nghỉ cũng chỉ có nơi này.
Mà biểu hiện của Nhàn Mạch, từ trước đến nay đều không giống một đứa trẻ bình thường.
Phong Quang bỗng nhiên nói:
"Ta muốn ngắm pháo hoa, ngươi cùng ta đi xem đi."
"Được."
Đối với yêu cầu của cô, trước nay cậu vẫn luôn trả lời như vậy.
Ra khỏi phòng, nhiệt độ bên ngoài liền thấp hơn bên trong không ít, Phong Quang cầm một lò sưởi tay ra ném cho Nhàn Mạch,"Tuy rằng ta gọi người cùng ta ra ngoài xem pháo hoa, nhưng cũng không mong người bị lạnh cóng."
"Ta không lạnh."
Cho dù nói như vậy, cậu cũng không hề ném lò sưởi tay đi, nhìn pháo hoa liên tục sáng rỡ lại vụt tắt trên bầu trời, cậu nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang thích pháo hoa sao?"
"Cái này à... Ngẫu nhiên nhìn thấy cũng rất thú vị."
Cô cười,"Pháo hoa chỉ có thể bắn tên trong những dịp lễ hội vui vẻ, nếu có người ở bên cạnh ngươi, vậy quả thực không còn gì tốt hơn nữa."
Đối với thứ chỉ lướt qua trong thoáng chốc này, cô không đến nỗi chán ghét, nhưng cũng không thích thú là bao, nếu có thích, thì nguyên nhân phần lớn cũng chỉ vì ý nghĩa mà thứ này biểu trưng thôi.
Nhàn Mạch nhẹ giọng nói:
"Vậy hàng năm ta đều sẽ cùng Phong Quang xem pháo hoa."
"Được đó."
Phong Quang nghiêng đầu cười nói, nhìn pháo hoa nhiều màu chiếu sáng lên gương mặt cậu, cô bỗng nhiên cảm thán trầm trồ,"A Mạch nhà chúng ta tương lai sẽ là một anh chàng cực kỳ đẹp trai đó."
"Khi ta tập võ cùng sư phụ, đều cố gắng bảo vệ mặt mình thật tốt." Nghe cậu trả lời nghiêm túc như vậy, Phong Quang khựng lại một giây, rồi liền phụt cười ra tiếng,"Vậy thì không thể tốt hơn."
"Lời của Phong Quang, ta đều nhớ kỹ."
Cô nghĩ một chút, hình như mình thật sự từng nói muốn cậu tự bảo vệ bản thân, đừng để bị thương, cũng đừng để lại sẹo, không nghĩ tới đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ như vậy,"A Mạch, kỳ thật... Có đôi khi người tùy ý một chút cũng không sao cả, dù sao hiện tại ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."
"Ta không phải trẻ con."
Nhàn Mạch nhíu mày,"Sang năm, ta đã mười ba tuổi rồi, rất nhanh ta sẽ có thể thành niên."
"Được, ngươi không phải trẻ con, ý ta là, yêu cầu của ngươi đối với chính mình cũng có thể không cần cao như vậy, ngẫu nhiên để bản thân mình thả lỏng một chút, có được không?"
Mấy ngày nay, cô đều ở bên cạnh cậu, ngay cả khi hôm nay là ngày Tết, cậu vẫn thức dậy lúc rạng sáng 5 giờ để luyện kiếm, rõ ràng ngay cả Lam Chiêu cũng nói, hôm nay được nghỉ, cậu có thể không cần dậy sớm như vậy.
Bất luận là nghị lực hay là tự chủ, từ đáy lòng, Phong Quang đều cảm thấy mình kém cậu quá xa, cho dù là người trưởng thành cũng không thể làm được như vậy, vậy mà cậu lại làm được.
Nhàn Mạch nói:
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ."
Cô sờ sờ đầu cậu, một câu cũng không nói nên lời.
Sau khi bắn xong pháo hoa, từ bên ngoài tưởng cung truyền đến âm thanh ầm 1, Phong Quang nghỉ hoặc,"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chúng ta ra ngoài nhìn xem."
Thấy cô tò mò, Nhàn Mạch chủ động nói xong liền đi xuống bậc thang, đi về phía cửa cung.
Phong Quang thành thật đi theo bên cạnh cậu, đến lúc ra khỏi cung Nghỉ Hòa, mới thấy ở đằng xa lửa cháy rực một vùng trời.
Nhàn Mạch tiện tay chặn một thái giám lại hỏi:
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Bẩm Đại hoàng tử, cung Phượng Nghỉ bị cháy, hiện tại tất cả mọi người đều vội vàng đi cứu hoả ạ!" "Tuân lệnh."
Thái giám kia lập tức chạy đi.
Phong Quang nhìn đám cửa kia, trong lòng nảy sinh cảm xúc không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận