Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 3 - Chương 7: Công lược thế tử mù

Quyển 3 - Chương 7: Công lược thế tử mùQuyển 3 - Chương 7: Công lược thế tử mù
Yết hầu hắn khẽ rung lên, bỗng nhiên, hắn bỏ tay xuống. Nhưng Phong Quang lại nắm lấy tay hắn giữa không trung:
"Thế Tử"
"Rất xin lỗi, Hạ tiểu thư, trong đầu ta vẫn không thể phác họa ra hình dáng của nàng."
Hắn cười nhạt nói:
"Từ lúc ta hiểu chuyện trước mắt ta chỉ có một màu đen, thế nên, bất luận là động vật hay con người, ta đều không có bất kỳ khái niệm gì."
Cho dù chỉ là màu sắc mà mọi người thường nhắc đến, màu đỏ là như thế nào hắn cũng không biết. Mọi người đều nói Thế Tử của Tiêu Vương phủ rất thích màu tím, nhưng đó chẳng qua chỉ vì màu tím tượng trưng cho sự tao nhã cao quý của hoàng tộc.
Còn nếu bảo hắn nói màu tím là gì, vậy thật ngại quá, hắn không nói được. Giọng nói của Phong Quang không hề chứa chút thất vọng nào:
"Ta không phải Thế Tử, không dám nói có thể hiểu được Thế Tử, nhưng "xuân hoa thu nguyệt(1)", kiếp phù du cũng chỉ như một giấc mơ, vạn vật thế gian đều biến hóa khôn lường, cho dù rất nhiều người có thể nhìn thấy, nhưng kỳ thực cũng không thấy rõ."
"Hạ tiểu thư."
"Vâng "
"Nàng có biết điểm nàng làm cho người khác tức giận nhất là gì không?"
Đột nhiên hắn nói thế, làm cô nhất thời ngỡ ngàng:
"Ý Thế Tử nói là?"
"Ta muốn biến nàng thành nữ nhân đầu tiên mà ta sưu tầm, nhưng ta lại lo một khi thật sự biến nàng trở thành một trong những vật sưu tầm của ta, nàng sẽ không còn làm ta cảm thấy thú vị nữa."
Từ trong giọng nói đầy tiếc nuối của hắn có thể nghe ra, sự mâu thuẫn này thật sự làm hắn rất đau khổ.
Phong Quang: "..."!!!
Nói thế rồi cô biết phát biểu kiểu gì.
Cô không ngờ hắn lại thật sự muốn biến cố thành tiêu bản:
"Nhưng, bây giờ ta đã nghĩ ra một cách hay." Bất giác cô run lên:
"Cách gì?"
Hắn dịu dàng nói:
"Đánh gãy chân nàng, nhốt nàng ở đây."
"Không được."
Cô thẳng thừng từ chối, tuy có chút hốt hoảng, nhưng vẫn không buông tay hắn ra:
"Chàng không thể làm thế, vì ta sợ đau."
Vốn còn tưởng cô sẽ rất sợ hãi, không ngờ cô vẫn có thể bình tĩnh nói ra một lý do như thế, Tề Mộ kinh ngạc bật cười:
"Ở chỗ ta, có mấy loại thuốc giảm đau rất tốt."
"Vậy cũng không được."
"Vì sao lại không?"
"Nếu ta bị gãy mất chân, vậy ta sẽ không thể chăm sóc cho chàng."
Câu cô nói ra hoàn toàn không có chuẩn bị trước, làm cho biểu cảm nho nhã ung dung của hắn bỗng có chút cứng đờ, quên mất không biết nên phản ứng thế nào, nhưng rất nhanh, hắn đã tìm lại giọng nói của mình:
"Hạ tiểu thư nói sao?"
"Ta nói..."
Mặt cô nóng bừng, lại dịu giọng lặp lại một lần:
"Nếu chân ta gãy mất, sẽ không thể chăm sóc cho chàng."
Tề Mộ im lặng một lúc lâu, trong lòng hắn có một cảm xúc kỳ lạ đang xoay chuyển, như sắp đột phá giới hạn tuôn trào ra ngoài, một khi tuôn trào thì không thể thu hồi được, nhưng lại bị một cảm giác không chắc chắn ngăn lại:
"Nàng muốn chăm sóc ta như thế nào?"
"Ta muốn... chăm sóc chàng cả đời."
Giọng nói rất khẽ, trong bầu không khí yên tĩnh, lại như một tiếng chuông ngân vang, làm lay động lòng người.
"Hủy Bỏ Cảnh Báo Hắc Hóa."
Trong đầu nghe được một câu nói lạnh lùng như vậy của hệ thống chủ, Phong Quang thở phào, đối diện Tể Mộ, tâm trạng rối loạn vừa rồi cũng dần được lắng xuống.
Giondg của Tầ Mô trầm thấn khàn đi nói: "Nàng nói, nàng muốn chăm sóc ta suốt đời?"
"Ừm."
Phong Quang gật đầu ngại ngùng.
"Dù cho, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ biến nàng thành vật cất giữ."
Phong Quang nhón gót chân, bất ngờ hôn lên khóe môi hắn:
"Nếu trở thành vật cất giữ của chàng, thì ta sẽ không thể đối xử với chàng như vậy nữa."
"..'. Nàng nói đúng.
Hắn bỗng cười:
"Nhưng trước tiên, ta cần phải cho nàng biết thế nào mới là hôn thật sự."
Tề Mộ nhẹ nhàng nắm cằm Phong Quang rồi đột nhiên hôn môi cô. Môi Phong Quang mềm mại mà ngọt ngào, ngọt hơn tất cả điểm tâm mà hắn từng ăn. Chiếc lưỡi ấm áp của hắn như con cá bơi xuyên qua miệng, càn quét trong miệng Phong Quang.
Nụ hôn này nồng nhiệt hơn nụ hôn lần trước rất nhiều. Hắn ôm lấy thân thể mềm nhữn của nàng. Bộ dạng ngoan ngoãn chấp nhận sự xâm chiếm của nàng khiến Tề Mộ thực sự hận không thể nuốt nàng vào bụng. Lý trí bảo hắn nên buông nàng ra, nên kết thúc nụ hôn này, vì cơ thể hắn đang nóng lên, nhưng lúc hắn có suy nghĩ kết thúc, chiếc lưỡi trơn mềm của nàng lại đuổi theo chơi đùa với chiếc lưỡi của hắn.
Phong Quang tỏ ra bản thân không chịu thua nhưng phản ứng không thành thạo của cô, không chỉ khiến Tề Mộ bỏ đi suy nghĩ buông cô ra, ngược lại còn tấn công kịch liệt hơn. Chiếc lưỡi của họ quấn chặt lấy nhau, hai người cùng thở dốc, khẽ rên lên khiến nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao, Đôi tay Tề Mộ đặt trên eo Phong Quang bắt đầu lần mò lên trên, ngón tay linh hoạt tháo dây áo rồi trượt vào tà áo, cách lớp yếm mỏng phủ tay lên nơi mềm mại của cô. Phong Quang phát ra tiếng ngâm nhỏ.
Tề Mộ bỗng nhiên ngưng tất cả động tác, hắn rút tay ra, lại giữ đầu cô trong lồng ngực hắn, ôm chặt cô vào lòng.
"Thế Tử?"
Giọng Phong Quang buồn bực mang theo sự khó hiểu, cô vẫn đang mơ màng vì động tình.
Hắn lại ôm chặt cô hơn như thể đang kiềm chế điều gì đó, nhỏ giọng:
"Đừng lên tiếng." Phong Quang cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng đang đâm vào bụng dưới của mình. Cô hiểu ra, mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng cũng không dám động đậy.
Một lúc sau, không khí quyến rũ trong phòng tan đi, Tề Mộ nâng cằm cô lên, rồi hôn khẽ lên đôi môi cô nói:
"Tiểu yêu tỉnh."
Phong Quang lặng lẽ, đưa tay ôm chặt lấy hắn, giọng điệu thương lượng nói:
"Sau này có thể không nói ba chữ này được không?"
"Tại sao?"
Vì chúng ta không phải là nam nữ chính... Đương nhiên, cô sẽ không nói như vậy, cô liền lấy đại một cái cớ:
"Vì ta ghét yêu."
Bỗng Tề Mộ như giác ngộ ra gì, ngón tay sờ gò má cô, nói:
"Dù có thế nào, sau này ta cũng không khoan dung cho bất kỳ kẻ nào giả dạng nàng."
Phong Quang chớp chớp mắt, hắn hiểu lầm cô nói về chuyện hồ ly mấy tháng trước, nhưng, đây cũng là cơ hội tốt cho cô nhắc lại chuyện cũ.
"Có phải... chàng cũng thích con hồ yêu cướp thân thể ta không?"
Hắn không trả lời mà cười hỏi ngược lại:
"Sao nàng lại hỏi vậy?"
"Vì ta nhìn thấy nàng ta đem con rối dùng nguyền rủa để ở phòng Tề Đoan, nàng ta giúp chàng thắng được Tề Đoan, mà hôm đó trong rừng trúc, chàng còn nói... còn nói muốn cưới ả ta."
Nói đến đây, Phong Quang nghiến răng. Hắn vừa còn chưa có nói muốn cưới cô mà!
"Ta thừa nhận, ta rất có hứng thú với nàng ta."
Tề Mộ nói xong, liền cảm thấy ánh mắt Phong Quang nhìn hắn hằm hằm, hắn liền bổ sung thêm một câu:
"Nhưng đó là chuyện trước khi ta chính thức quen nàng."
"Nàng ta khiến chàng thích thú chỗ nào? Là tính nàng ta tốt hơn ta, hay là nàng ta giỏi hơn ta?"
Phong Quang tỏ rõ thái độ rằng nếu hắn không nói rõ thì không thể xong với cô. "Một ngày nọ, nàng ta đột nhiên tìm đến nói muốn giúp ta."
"Sao nàng ta tìm chàng, rõ ràng là chàng thấy nàng ta gần gũi với Tề Đoan, cố tình trêu chọc nàng ta trước."
"Được được được, là ta trêu chọc nàng ta trước."
Hắn bất đắc dĩ gật đầu. Khoảng thời gian linh hồn Phong Quang bị lìa khỏi xác, linh hồn cô ngày ngày đều đi theo thân thể mình, nên chuyện gì xảy ra cô đều biết, hắn muốn lừa gạt cô cũng không được, nên đành phải nói ra:
"Khi đó ta và Tể Đoan đang tranh giành ngôi Thế Tử, thấy hắn ta đột nhiên chìm trong tình yêu nam nữ, ta liền nghĩ, có thể ra tay từ người con gái mà hắn ta yêu."
Cách này tuy bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, mọi thủ đoạn đều trở nên hợp lý.
"Thế là chàng cứ vậy mà bị nàng ta thu hút à?"
Phong Quang chất vấn, trong lòng giận dữ nghĩ lại còn dùng thân thể của cô.
"Nghe ta nói hết."
Hắn hôn lên trán cô, tránh để cô lên cơn ghen,"Ta không nghĩ là sau một lần gặp gỡ, nàng ta lại tìm đến ta, mà còn thực hiện kế hoạch của ta. Nàng ta nói nàng ta hiểu kỹ tình cảm nhân gian, nên ta cũng cảm thấy tò mò về nàng ta."
Phong Quang khẽ hừ một tiếng:
"Rồi sau đó?"
Tuy cô biết quá trình phát triển của sự việc, nhưng không thể biết trái tim của hắn có động lòng hay không.
"Sau khi nàng quay về thân thể, ta đâu nghĩ tới có chuyện mận chết thay đào, mời nàng ra ngoài ngắm cảnh, ta lại cảm thấy nàng vô cùng nhàm chán."
Rất ít thứ có thể khiến Tể Mộ cảm thấy thích thú, nhưng một khi hắn thấy thích thú, thì hắn nhất định phải giành được. Hắn không thích An Lộc mà chỉ cảm thấy thú vị. Một nữ tử chủ động đứng vào cuộc, thay đổi thế cục nhưng lại cho mình là người đứng ngoài cuộc, quả đúng là sự trào phúng thú vị mà.
Phong Quang trừng mắt nhìn hắn, tuy không chắc hẳn đã cảm nhận được:
"Thật xin lỗi, ta đã khiến Thế Tử cảm thấy nhàm chán rồi." "Đừng tức giận vội, nghe ta nói hết được không?"
Phong Quang "ừm" một tiếng không tình nguyện.
"Tuy nhiên sau khi nghe tiếng nàng nhắc nha hoàn tránh vũng nước, ta chợt nghĩ có lẽ ta đã phán đoán sai."
xt**x#****
(1) Xuân hoa thu nguyệt: Cảnh sắc tươi đẹp, ngày tháng hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận