Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 10 - Chương 1: Thế giới thứ mười: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

Quyển 10 - Chương 1: Thế giới thứ mười: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 1: Thế giới thứ mười: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Phong Quang đặt tay lên ngực mình, trái tim nhỏ bé của cô vẫn đang đập loạn lên:
"Hệ thống chủ, ta thích mẫu đàn ông như Phương Việt."
"sồi"
Tiếng dòng điện xẹt qua đầu cô, trong nháy mắt, trống ngực dồn dập đã biến mất, cô đứng vững thản nhiên hỏi:
"Điểm tích lũy của ta được bao nhiêu rồi?"
"Điểm tích lũy hiện tại của ký chủ là hai mươi."
" Chọn kịch bản."
Phong Quang nói đơn giản dứt khoát xong, tiện tay rút một quyển sách ra. Khoảnh khắc nhìn thấy tên sách, cô ném luôn quyển sách đi:
"Khốn kiếp! Ta không đến mạt thế đâu!"
Hệ thống chủ im lặng.
Cô bắt đầu la lối om sòm:
"Mi biết ta sợ quỷ nhất còn gì! Thây ma buồn nôn lắm! Ta mặc kệ, mặc kệ không đi!"
"Đây là tự ký chủ rút được."
"Rút lại, Nói! bao nhiêu điểm tích lũy ta cũng đổi!?"
"Không có dịch vụ đó."
Phong Quang thay đổi chiến lược, dịu giọng, làm nững:
"Cho ta phá lệ một lần đi mà, chỉ một lần thôi... Hệ thống chủ mi sẽ đồng ý đúng không?"
"Nơi ký chủ phải đến là mười lăm năm trước mạt thế."
Cũng chính là nói, thế giới cô đến vẫn là thế giới bình thường, còn có thể thay đổi thiết lập sau này của mạt thế hay không thì phải xem bản lĩnh của cô.
Lần này Phong Quang vui rồi, cô cười ha hả mở quyển sách tên là "Nữ vương nghịch thiên mạt thế" ra, kịch bản cũng xuất hiện trong đầu cô như bình thường.
Nữ chủ tên là Quý Du. sống cùng với anh trai Quý Miên lớn hơn cô ta tám tuổi trong cô nhi viện từ bé. Đến năm cô ta năm tuổi, cô ta được một gia đình bình thường nhận nuôi, còn Quý Miên lại được một gia đình giàu có đón về từ đó cô ta và anh trai đã mất liên lạc.
Trải qua mười lăm năm, cô ta và anh trai gặp lại nhau, nhưng lúc đó tên của bọn họ đều đã thay đổi cả rồi. Bọn họ không biết thân phận thật sự của đối phương. Dưới sự thu hút của huyết thống hai người đã yêu nhau, có thể tưởng tượng được sau khi biết sự thật, tỉnh thần của Quý Du đã sụp đổ thế nào.
Cô ta lựa chọn dứt ra, vì để Quý Miên hoàn toàn quên mình đi, cô ta giả vờ bị chết trong tai nạn xe rồi rời đi một mình. Nhưng không ngờ Quý Miên lại vì vậy mà căm thù thế giới này. Hắn phát minh ra một loại vi rút, biến tất cả mọi người trên thế giới thành zombie, chỉ trừ một đám người may mắn sống sót.
Sau khi mạt thế ập đến, Quý Du dựa vào sự thông minh tài trí của mình mà mở ra bàn tay vàng là một không gian bảo bối, thành công gặp nam chủ Phù Nghiêu là chủ của một căn cứ. Nữ cường nam cường gặp nhau, sẽ có một người thua, thứ thua đương nhiên là trái tim, bọn họ bị sự kiệt ngạo của đối phương thu hút và đã yêu nhau.
Đương nhiên, sau khi phát hiện vi rút khiến nhân loại biến thành zombie là do Quý Miên phát tán ra, Quý Du mặc dù không nỡ nhưng vì toàn nhân loại, cô ta vẫn phải nén đau vì đại nghĩa diệt thân, sau đó lại thu phục mấy căn cứ nhân loại khác. Từ đó, cô ta và Phù Nghiêu đã trở thành người thống trị của thế giới mới.
Phù Nghiêu là vua, Quý Du chính là nữ vương.
"Chuyện này... chuyện này..."
"Ký chủ có ý kiến gì?"
Phong Quang nói:
"Hệ thống chủ, gì mà "vì người yêu hủy diệt thế giới" cái thiết lập Quỷ Súc như thế Ta... Ta không tự tin có thể theo đuổi được. Người này nhìn là biết ngay đầu óc có vấn đề rồi."
"Chỉ cần ký chủ có thể theo đuổi thành công, vậy sau này sẽ không xuất hiện mạt thế nữa."
"Chỉ cần ta có thể theo đuổi thành công."
Cô nhún vai nhụt chí. Hệ thống chủ rõ ràng là cố ý tảng lờ cái vấn đề nam phụ đầu óc có bệnh này mà.
Hệ thống chủ không quan tâm đến bộ dạng thở vắn than dài của cô:
"Vát tuổi tác ©ỦÙa muc tiêu theo đuổi ban đầu: vẫn nhỏ. cho nên eau khi ký chủ đến thế giới, sẽ tiến hành điều chỉnh tuổi tâm lý theo tuổi cơ thể."
"Cái gì?"
"Nhiệm vụ bắt đầu."
*#*****&
Trong cô nhi viện của thành phố A, hôm nay có một người khách lạ đến. Tất cả trẻ em đều được viện trưởng nhắc nhở từ trước, người hôm nay đến là nhà giàu nhất ở thành phố A, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hạ thị, ông ấy đến đây để nhận nuôi con, dùng để... làm bạn chơi cùng với con gái độc nhất của ông ấy.
Trong thế giới của trẻ con, bọn chúng vẫn không hiểu cái gì là đấu đá nhau. Bọn chúng chỉ biết, nếu như biểu hiện tốt thì bọn chúng sẽ có thể rời khỏi cái cô nhi viện chật chội này, sống trong nhà cao cửa rộng, mặc quần áo đẹp.
Chí ít, viện trưởng đã nói với bọn chúng như vậy.
Một chiếc xe màu đen xuất hiện đúng giờ trước cổng cô nhỉ viện, tất cả trẻ em đều xếp hàng ngay ngắn theo chiều cao, giống như hàng hoá đang đợi để được khách hàng lựa chọn.
Một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, nhìn ông ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, dấu vết của năm tháng càng khắc sâu thêm sự anh tuấn của ông ấy, bị đôi mắt sắc bén của ông ấy nhìn chằm chằm, giống như có thể dễ dàng bị nhìn thấu. Ông ấy không vội rời khỏi xe, mà sau khi xuống xe lại đi đến cửa sau mở cửa xe ra, dắt một đứa bé gái mặc váy màu đỏ xuống.
Đứa bé gái sáu bảy tuổi, tóc đuôi gà năng động, dùng một sợi dây đỏ cột lên. Nó ôm một con gấu bông nhỏ, lúc bước đi túm tóc đuôi gà lắc qua lắc lại sau gáy, vô cùng đáng yêu. Trên thực tế, nó cũng thật sự trắng trẻo, xinh xắn, dễ thương.
Đứa bé gái này không giống với bọn trẻ trong cô nhỉ viện, nó là tiểu công chúa được cưng chiều hết mực, xinh xắn đáng yêu nhưng lại là vẻ đẹp cao cao tại thượng.
Hạ Triều dắt tay của cô bé, đi đến trước mặt bọn nhỏ, dịu giọng nói:
"Phong Quang, tất cả các bạn nhỏ đều ở đây, con muốn em gái, em trai, hay là muốn anh trai, chị gái?"
"Con muốn anh trai!"
Phong Quang lớn tiếng trả lời.
Hạ Triều nhìn viện trưởng, viện trưởng lập tức chọn mấy đứa bé trai "Mời Hạ tiểu thư xem, những bạn nhỏ này đều có thể làm anh trai của cháu."
Phong Quang nhỏ bé đi vòng quanh một hàng trẻ con, dường như nó chưa nắm chắc. Một lúc sau, nó lại trở lại trước mặt đứa bé trai đầu tiên, thấy cậu bé đột nhiên căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình, nó không hiểu ngẩng đầu hỏi:
"Anh không muốn làm anh trai của em à?"
Đứa bé trai khựng lại:
"Đúng."
Lần này, Hạ Triều cũng cau mày nhìn về phía cậu.
Viện trưởng vội vàng cười xòa:
"Hạ tiên sinh, Quý Miên trước giờ là đứa bé nghe lời nhất trong viện của chúng tôi, cũng không biết hôm nay bị làm sao nữa, để tôi gọi người dẫn nó đi dạy dỗ thật tốt."
Viện trưởng nháy mắt, bảo vệ đứng bên cạnh định đi qua kéo đứa bé trai rời đi.
Phong Quang chặn ở trước mặt đứa bé trai ầm ï lên:
"Mấy người không được động vào anh ấy, tôi vẫn còn có chuyện chưa hỏi anh ấy xong!"
Viện trưởng nhìn về phía Hạ Triều ung dung thản nhiên, lại cười hiền lành nói:
"Hạ tiểu thư muốn hỏi cái gì?"
"Tại sao anh không muốn làm anh trai của em?"
Phong Quang không để ý đến viện trưởng đó, mà kéo ống tay áo Quý Miên tò mò hỏi cậu:
"Nếu anh đồng ý làm anh trai của em, vậy thì anh có thể ở cùng nhà với em, có thể cùng học cùng chơi với em, không tốt à?"
Đứa bé trai mười ba tuổi cúi đầu xuống, cười điểm đạm:
"Bởi vì anh không muốn bỏ em gái của mình lại."
"Anh!"
Cô bé năm tuổi chạy ra khỏi đám trẻ, ôm lấy cánh tay cậu bé, nó nhút nhát nhìn Phong Quang, ngược lại có chút đáng thương.
Phong Quang hỏi:
"Đây chính là em gái của anh à?" "Ừm... vậy nhất định tình cảm của hai người rất tốt, em không thể làm người xấu tách hai người ra được."
Viện trưởng vội vàng cười dịch lên:
"Hạ tiểu thư cháu xem, ở đây vẫn còn rất nhiều anh trai nhỏ rất tốt nữa..."
"Bạt"
Phong Quang trước sau như một không nhìn viện trưởng, mà gọi ba mình:
"Chúng ta dẫn cả hai người họ về đi."
Vẻ mặt trầm tĩnh của Quý Miên khựng lại.
Hạ Triều cười nói:
"Trước khi ra ngoài, ba chỉ đồng ý là cho con nuôi một đứa bé thôi."
"Đúng thế... đây là giao hẹn của chúng ta."
Cô bé phiền não, hình như số phận của anh ta cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, nhưng Quý Miên không có bất cứ chút thất vọng nào.
"Vậy được rồi!"
Phong Quang đi tới ôm lấy cánh tay bên kia của Quý Miên, cười hì hì nói:
"Ba không cần nhận nuôi anh ấy, con sẽ chịu trách nhiệm nuôi anh ấy, như vậy không tính là vi phạm giao hẹn của chúng ta rồi!"
Quý Miên cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô bé kia. Cậu đột nhiên có một nhận thức, Hạ Phong Quang là một tiểu nha đầu biết tuân thủ giao hẹn, cũng là một nha đầu ngốc, ngây thơ non nớt. Ừm... đây chính là cảm giác đầu tiên của Quý Miên mười ba tuổi đối với Phong Quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận