Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 24: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 24: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 24: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Guardian..."
Cô gọi cái tên này với vẻ không chắc chắn. Cô còn nhớ rỡ, trong di động của Hạ Phong Ảnh, hắn vốn cài đặt giọng nữ cho Guardian.
"Em nhất định là thấy rất khó hiểu vì sao giọng nói của Guardian bỗng nhiên biến thành giọng của anh trai em, đúng chứ?"
Giọng nói quen thuộc kia vẫn tiếp tục phát ra từ điện thoại,"Bởi vì ngay lúc bị cắn, trước tiên anh đã ghỉ âm hết những gì mình muốn nói, để đến ngày sinh nhật em, Guardian sẽ phát ra đoạn ghi âm của anh. Hiện tại là 12 giờ 0 phút 17 giây có đúng không? Nhất định là em còn chưa ngủ. Tuy rằng Phong Quang luôn nói ghét anh, nhưng nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, thì nhất định Phong Quang sẽ không ngủ được, huống chỉ... lần này anh đã chết."
Hạ Phong Ảnh trước nay đều rất hiểu Phong Quang, còn hiểu cô hơn hiểu chính bản thân mình, cũng giống như việc hắn thích cô hơn thích chính mình vậy.
Một bàn tay Phong Quang cầm lấy di động, một tay khác lau mạnh nước mắt mình,"Anh là đồ ngu ngốc... trước nay đánh nhau đều không thua bao giờ, vậy mà sao lại bị cắn chứ!"
Giọng nói của Hạ Phong Ảnh vang lên rất vui vẻ,"Ö anh nghe được, hiện giờ nhất định là em đang mắng anh, có đúng không?"
"Đúng vậy, em đúng là đang mắng anh! Chẳng phải anh ghét nhất là bị em mắng sao? Vậy bây giờ anh mau đến đánh em đi!"
"Thật tiếc, cho dù bây giờ anh có muốn khiêng Phong Quang lên tới ném vào trong bùn đất, anh cũng không làm được." Hắn thở dài,
"Thôi được rồi, anh cũng đã bắt nạt em nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng có bị Phong Quang mắng một chút cũng không sao."
Phong Quang bỗng nhiên đau xót trong lòng,"Anh trai..."
"Không biết Phong Quang có thích kẹo chocolate anh làm hay không. Không thích cũng không sao cả, nếu anh đã là anh trai Phong Quang, thì quà sinh nhật sao có thể chỉ chuẩn bị một chút như vậy được đây? Nào, Phong Quang, chúng ta chơi trò nữa đêm thám hiểm được không?"
Hạ Phong Ảnh vui vẻ nói:
"Giống như khi còn nhỏ vậy, mỗi khi em mơ thấy ác mộng không ngủ đường đều nắm chặt lấy tay anh, chỉ sợ anh sẽ bỏ em lại. Cô bé ngốc, anh đâu có nỡ bỏ lại em."
Cô lại lau đôi mắt mờ nước, bĩu môi nói:
"Quả nhiên là em không ở cạnh nên nói chuyện cũng buồn nôn hơn, hừ, năm đó người lần nào cũng giả quỷ dọa em chính là anh chứ còn ai nữa."
"Phong Quang, chúng ta xuất phát đi, chúng ta ra khỏi phòng đã, rồi đi xuống dưới lầu."
Giọng nói trong di động lại hạ thấp hơn một chút,"Hiện giờ là thời gian mạo hiểm của hai người chúng ta, em đừng để bị người khác phát hiện đó, đặc biệt là cái tên Quân Trạch thích tuần tra lúc nửa đêm kia."
Phong Quang mặc xong quần áo, lại cầm theo di động. Cô ra khỏi phòng, bắt đầu đi xuống lầu, khi tới tầng một, giọng nói của Hạ Phong Anh lại vang lên,"La Lịch có tật xấu mộng du lúc nửa đêm, Phong Quang, em nhớ phải đi nhẹ nhàng một chút."
Phong Quang núp ở cầu thang, quả nhiên không bao lâu, liền nhìn thấy La Lịch đi tới đi lui ở hành lang, cô bước nhẹ, rất nhanh chóng lần được ra ngoài.
Khi cô đứng dưới lầu, giọng nói của Hạ Phong Ảnh tại đúng lúc vang lên,"Đi xuống cầu thang, rẽ trái bước một trăm ba mươi lăm bước."
Cô không biết hắn tính số bước chính xác bằng cách nào, những hắn nói như vậy, cô liền làm theo, Phong Quang đếm rất cẩn thận, không nhiều không ít, đi xong một trăm ba mươi lăm bước, màn hình di động tại lần nữa sáng lên,"Cũng không biết anh tính có đúng hay không... Chẳng qua anh chỉ liên tưởng thật kỹ trong đầu, rằng Phong Quang chân ngắn phải đi mất bao lâu, hiện tại hẳn là Phong Quang đã đi xong rồi, đúng chứ?"
Cô đứng dưới một thân cây, muốn phản bác, nhưng ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận