Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 71: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 71: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 71: Công lược thái giám
Lại nói tới bên chỗ Phong Quang, tuy rằng trên ngựa của cô cũng có cung và tên nhưng cô không biết bắn cung Bách Lý Mặc bên cạnh cô cũng không lấy cung ra, hai người như đang đi tản bộ trên sân vắng vậy, chỉ loanh quanh trong rừng thưởng thức cảnh đẹp mà thôi.
"Thái tử."
Phong Quang khẽ gọi một tiếng, cô cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với Bách Lý Mặc:
"Ta thích Tống Vô Hà, huynh cũng biết, đúng không?"
Bách Lý Mặc nhìn cô, gật đầu.
"Thực ra... Ta cũng không biết huynh đã biết bao nhiêu, tóm lại... Thân là Thái tử phi mà ta lại đi thích một nam nhân khác, ta thực xin lỗi."
Tuy Phong Quang nói lời xin lỗi nhưng không có nghĩa là cô nhận sai, cô hoàn toàn không cảm thấy việc mình thích Tống Vô Hà là sai lầm,"Thái tử, cho dù thế nào, sớm muộn gì ta cũng rũ bỏ thân phận Thái tử phi này, đến lúc đó... ta hy vọng huynh có thể đồng ý hòa li hoặc bỏ ta."
Hắn ta lắc đầu.
Phong Quang cắn môi:
"Huynh không đồng ý ư?"
Hắn ta duỗi tay, cô cũng hiểu ý chìa tay mình ra, quả nhiên, hắn ta chậm rãi viết mấy chữ lên lòng bàn tay cô:
"Chỉ có Phong Quang có quyền bỏ người khác, người khác lấy đâu ra quyền bỏ Phong Quang chứ?"
Cô khựng lại, nghỉ hoặc liệu mình có nhìn nhầm gì rồi không, những lời này được chính Bách Lý Mặc nói ra thì quả thực quá quỷ dị, chẳng lẽ hắn muốn làm người bị bỏ à?
Không không không... Điều này thật sự quá khác thường so với thường thức ở thế giới này, không đời nào Bách Lý Mân lại để đường đường là Thái tử một nước mà lại bị Thái tử phi của mình bỏ cả.
Thế nên cô lại rối rắm:
"Thái tử... Hình như ta không hiểu ý huynh cho lắm."
"Không sao."
Hắn ta viết tiếp:
"Sau này Phong Quang sẽ hiểu thôi." Hắn ta cong môi cười thần bí.
Phong Quang thấy hắn ta căn bản không muốn nói nhiều nên cô cũng không rối rắm đề tài này thêm nữa, cô dùng giọng điệu thận trọng thương lượng:
"Ta thấy hơi lo lắng cho Tống Vô Hà, ta có thể đi tìm chàng ấy không?"
Cô không biết nỗi lo lắng của mình từ đâu mà có, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, từ lúc bắt đầu, thái độ của Bách Lý Mân đối với Bách Lý Mặc và Tống Vô Hà vô cùng kỳ quái. Mà giờ đang ở ngoài vùng hoang vu dã ngoại, nghe nói số người ngầm bảo vệ Bách Lý Mân không ít, còn Tống Vô Hà chỉ có một mình, cô cứ có cảm giác không tốt, dường như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Bách Lý Mặc viết vào lòng bàn tay cô:
"Đang chờ."
"Chờ gì cơ?"
"Chờ hắn kết thúc sự tình."
"Sự tình gì?"
Bách Lý Mặc thu tay về, xem ra là không định tiếp tục viết lên lòng bàn tay cô nữa.
Hắn nói chờ một chút nên Phong Quang cũng đành phải chờ một chút, qua chừng nửa canh giờ sau, cô lại hỏi:
"Giờ đã đến giờ chưa?"
Bách Lý Mặc nhìn sắc trời, gật đầu.
Phong Quang nói:
"Vậy ta chỉ đi nhìn trộm một chút thôi, chờ sau khi thấy Tống Vô Hà không sao rồi, ta lại quay về tìm huynh."
Bách Lý Mặc hơi mỉm cười.
Lúc này cô mới yên tâm thúc ngựa chạy đi, rất nhanh, bóng dáng cô liền biến mất trong rừng cây.
Sau khi Phong Quang rời đi không bao lâu, Bách Lý Mặc thu lại nụ cười ôn hòa, lạnh lùng lên tiếng:
"Theo lâu như thế, còn không ra ư?"
Không có động tĩnh gì khác.
Hắn ta lại nói:
"Xem ra, ngươi muốn hắn chết ở trong thủy lao rồi." Một thân ảnh nhỏ xinh vọt ra, nàng ta nói với vẻ cầu khẩn:
"Cầu xin ngươi đừng giết ngài ấy."
Bách Lý Mặc liếc nhìn nàng ta một cái:
"Tư thái cầu người của ngươi cũng thật cao quý quá đấy."
Nàng ta sửng sốt, sau đó vội vã quỳ xuống đất:
"Nô tỳ cầu xin đại nhân... cầu xin đại nhân đừng giết Thái tử." Cô gái này là Y Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận