Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 5: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 5: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 5: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Người đàn ông đi cùng với Yến Niệm Niệm vào phòng bệnh đúng là vị hôn phu của Phong Quang, Thẩm Hành. Hắn trước nay luôn lạnh lùng ít nói, cũng không hay để lộ biểu cảm gì trên mặt, hôm nay lại bị Phong Quang đột nhiên ôm như vậy, hắn rõ ràng ngơ ngẩn hồi lâu.
"Thẩm Hành..."
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi:
"Anh sao vậy?"
Thẩm Hành không nói gì. Sau khi hồi phục tinh thần lại, hắn liền đẩy Phong Quang ra,"Hạ Phong Quang... xin tự trọng."
Phong Quang bị đẩy lui ra sau một bước. Từ phía sau, một đôi tay vươn tới đỡ bả vai cô, giúp cô đứng vững. Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Sâm vẫn đang nở nụ cười trên môi.
Cô nhìn Lục Sâm, lại nhìn về phía Thẩm Hành. Cô hoang mang mờ mịt không biết phải làm sao, nhỏ giọng hỏi:
"Thẩm Hành... Làm sao vậy?"
"Hạ Phong Quang."
"Thẩm Hành!"
Hạ Triều đứng ra, ông lạnh mặt nói:
"Phong Quang vừa mới tỉnh, con bé đã quên rất nhiều chuyện, cậu thân là vị hôn phu của Phong Quang, hẳn là càng nên che chở con bé chu toàn mới đúng, nếu không... cậu cũng đừng trách Hạ gia chúng tôi tìm cậu gây phiền toái."
Lượng thông tin mà Hạ Triều nói ra quá lớn, nhưng người nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu.
Sắc mặt Thẩm Hành hơi căng thẳng, ánh mắt hắn nhìn sang Yến Niệm Niệm đang có vẻ mặt mất tự nhiên.
Yến Niệm Niệm cắn môi, nhưng vẫn khẽ gật đầu về phía hắn, cô ta nói:
"Chị mới vừa tỉnh lại... chúng ta... chúng ta hẳn nên chăm sóc chị cẩn thận mới đúng."
Hạ Phong Quang là người che chở Yến Niệm Niệm từ nhỏ tới lớn, Yến Niệm Niệm rất thích cô, cũng rất tôn trọng cô, hiện giờ lại càng cảm thấy có lỗi với cô... Thẩm Hành hiểu rõ ý của Yến Niệm Niệm, nhưng hắn cũng không vôi vã tỏ thái đâ. mà chỉ chuvển mắt nhìn eanda Luec Sâm. Điều vượt ra ngoài dự kiến của Thẩm Hành chính là, Lục Sâm chỉ đứng cạnh Phong Quang an tĩnh mỉm cười, dường như người này không tính nói chuyện, cũng hoàn toàn không định làm gì cả.
Tâm trạng Thẩm Hành hơi trầm xuống, cuối cùng hắn nhìn đến Phong Quang. Phong Quang vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, sự tin cậy cùng ÿ lại trong mắt cô vẫn y như mấy năm trước, khi đó cô cũng yêu thích hắn như vậy.
Thẩm Hành trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn bước tới, cầm tay cô, thấp giọng nói:
"Xin lỗi, em đã ngủ quá lâu, bỗng nhiên thấy em đứng trước mặt anh như vậy, anh mới nhất thời không dám tin tưởng."
"Không sao..."
Phong Quang mỉm cười ngọt ngào, cô lắc cánh tay hắn nói:
"Anh còn nhớ tới thăm em, em đã rất vui rồi."
Thẩm Hành biết, cô là người rất dễ dàng thỏa mãn, cũng rất dễ vui mừng, hắn đã từng định nghĩa sự đơn thuần của cô là ngu xuẩn dễ lừa gạt, nhưng hiện tại... hắn bỗng nhiên cảm thấy cô như vậy chói mắt vô cùng. Có lễ...
Có lẽ cô như vậy, sẽ khiến hắn không nhịn được mà bắt đầu nhớ lại những ngày tháng trước kia.
"Phong Quang, cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Lục Sâm cầm đôi giày cạnh giường đặt tới, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Trong chớp mắt thấy hắn đưa tay ra, Phong Quang lại theo bản năng lui về sau một bước.
Thân mình Lục Sâm khựng lại, hắn ngước mắt nhìn cô.
Phong Quang không cách nào giải thích động tác theo bản năng của mình vừa rồi, cô chỉ có thể thấp giọng nói một câu cảm ơn, lại tự mình lưu loát xó hai chân vào giày.
Sau đó, cô liền đứng phía sau Thẩm Hành không chịu đi ra. Nụ cười mỉm trên mặt Lục Sâm từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, hắn chậm rãi đứng lên, không nhìn ra có bất cứ cảm xúc gì khác.
Thẩm Hành xoay người nhìn Phong Quang, hắn mất tự nhiên nói:
"Em đã quên rất nhiều chuyện, vậy còn nhớ những chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận