Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 1 - Chương 3: Công lược anh chàng mắt kính

Quyển 1 - Chương 3: Công lược anh chàng mắt kínhQuyển 1 - Chương 3: Công lược anh chàng mắt kính
... mọi người đều biết, năm mười tám tuổi Tống Mạch đã đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty Trát Nam, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, luôn được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim. Cô gái lần này ở bên anh ta là gặp dịp thì chơi, hay bạn gái yêu đương nghiêm túc? Mời quý vị xem video."
Hình ảnh được chuyển sang video phóng viên quay được.
Lúc đó, Tống Mạch phát hiện mình bị quay trộm, khuôn mặt anh ta theo thói quen vẫn lạnh lùng như Diêm Vương, lại còn lôi lôi kéo kéo một cô gái, mỉm cười bước tới trước ống kính, có thể nhìn thấy rõ ràng ống kính hơi rung lên, có lẽ thợ quay phim khẽ giật mình.
Cô gái cố gắng cúi đầu để không bị quay được mặt, nhưng Tống Mạch lại đặt tay lên eo cô ta, không để cô ta chạy thoát, một tay kia nâng cằm cô gái lên. Sắc mặt Thu Niệm Niệm trắng bệch, khuôn mặt cô rốt cuộc vẫn xuất hiện mồn một trước ống kính.
"Mọi người trên toàn thế giới này hãy nhìn cho rõ, cô gái này bây giờ là vật sở hữu của tôi."
Câu tuyên bố này mang khí phách ngang tàng không giống như trước đây, tạo thành cơn chấn động lớn với giới truyền thống.
"Phong Quang, con đã xem video đó chưa?"
"Con xem rồi."
Phong Quang dựa người vào giường, người gọi điện thoại đến là bố cô, cũng là chủ tịch tập đoàn Hạ thị. Cô vừa mới ngủ dậy vẫn còn đang lơ mơ không hiểu tại sao mình ở khách sạn, kết quả bố cô ở thế giới này gọi điện đến, bảo cô xem tin tức mới nhất ngày hôm nay.
"Bố không quan tâm bây giờ con đang ở đâu, tối nay có tiệc rượu, con phải tham gia, tuyên bố cho tất cả mọi người biết con mới là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Tống Mạch."
"V..ầng."
Thái độ trả lời qua loa lấy lệ của cô khiến người đàn ông đầu bên kia nghẹn lời:
"Dù bây giờ con đang nghĩ gì thì cũng phải trang điểm xinh đẹp, tối nay con phải làm thiên kim hoàn mỹ nhất của nhà họ Hạ."
Nói xong ông ta tắt máy.
Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao? Phong Quang đã có kinh mười mấy lần. Hôm nay cô không chỉ trang điểm xinh đẹp trở thành tâm điểm của bữa tiệc, mà còn dùng sắc đẹp của mình, để... để từng bước chiếm được một vị trí quan trọng hơn trong lòng Bạch Trí.
Cô lật chăn ra, sờ thấy gót chân mình đã được dán một miếng băng keo cá nhân, lại nhìn đôi giày vải đế bằng được đặt bên giường, không nhịn được nở nụ cười. Người tới dự tiệc nhà họ Hạ đều là những nhân vật nổi tiếng. Hơn nữa, cô chủ nhà họ Hạ còn là vợ chưa cưới của Tống Mạch, lựa chọn lúc này tổ chức yến tiệc, xem ra cũng vì tin tức nóng nhất ngày hôm nay, cô vừa mới từ nước ngoài về, có khá nhiều người tò mò về cô.
Đương nhiên, Bạch Trí không được coi là một trong số đó. Bữa tiệc tối nay cần một đại diện công ty đi, đại diện này không phải là chồng chưa cưới của con gái lớn nhà họ Hạ, Tống Mạch, mà là thư kí của anh ta, cũng chính là Bạch Trí. Trong cuộc điện thoại hôm qua Tống Mạch đã nói, tất cả chuyện hôm nay đều giao cho hắn giải quyết, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả bữa tiệc tối nay.
Bạch Trí biết Tống Mạch đã có vợ chưa cưới, hắn đã điều tra rõ ràng tất cả mọi thứ liên quan đến Tống Mạch. Nhưng thiên kim nhà họ Hạ đã ra nước ngoài gần mười năm, hắn không có cơ hội tiếp xúc, thông tin có thể điều tra được cũng chỉ có mấy tẩm ảnh hồi bé của cô.
Trong mắt Bạch Trí xoẹt qua một tia sáng u ám, thế lực tập đoàn Hạ thị không hề tầm thường, nếu thế chắc chắn sẽ là vật cản với kế hoạch của hắn, Tống Mạch không thể có được thế lực của nhà họ Hạ...
Ánh đèn bỗng nhiên trở nên ấm áp, mọi người trong phút chốc đều yên lặng nhìn bóng người đang chầm chậm bước ra, Phong Quang bước từng bước xuống lầu, mái tóc dài hơi xoăn xõa trước ngực, chiếc váy cúp ngực màu trắng càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, dưới ánh đèn mờ ảo cổ như đóa sen trắng đang nở rộ.
Đôi giày cao gót pha lê trong suốt tôn lên đôi chân dài trắng ngần, quyến rũ như đóa hoa ly. Gương mặt hoàn mỹ đẹp không tì vết, vài lọn tóc xoăn dính lên gò má, cánh môi đỏ tươi hơi cong lên, có thể nhận được một ánh mắt của cô có lẽ là chuyện xa xỉ nhất trần đời.
Nhưng Bạch Trí biết, cô đang nhìn hắn, từ giây phút cô xuất hiện, ánh mắt cô vẫn nhìn hắn chằm chằm. Hắn như lọt vào mắt xanh của yêu tỉnh. Phong Quang phớt lờ tất cả mọi người, cô đi thằng tới trước mặt Bạch Trí, nở nụ cười đoan trang tao nhã:
"Chào mừng anh đến buổi tiệc của tôi."
Cô của hôm qua như đóa hoa hồng đỏ bốc lửa, nhưng hôm nay lại biến thành bông hồng trắng không gai thanh cao xinh đẹp. Bạch Trí lịch sự trả lời lại, không ai nhìn ra hắn đã quen cô chủ nhà họ Hạ từ trước. Mọi người đều nhìn hai người chào hỏi nhau, tuy cả hai đều tươi cười, nhưng giữa hai người họ có một bầu không khí vô cùng kỳ dị.
Hạ Triều thầm cảm thấy không ổn lắm, trong lòng nghĩ không lẽ Phong Quang nhận nhầm Bạch Trí là Tống Mạch, ông ta đi tới, nói:
"Phong Quang, đây là..."
"Được rồi, bữa tiệc con đã xuất hiện, bây giờ con có thể xử lý việc riêng của mình chứ?"
Phong Quang ngắt lời Hạ Triều, kéo tay Bạch Trí:
"Vậy thì, tạm biệt bố."
Vừa dứt lời, cô đã kéo tay Bạch Trí chạy ra khỏi đại sảnh. Gương mặt Hạ Triều sa sầm, nhưng ở đây nhiều khách khứa, ông ta không thể đập bàn gọi người bắt cô chủ về.
Nói về Phong Quang, sau khi rời khỏi đại sảnh, cô bèn chạy thẳng ra cửa, biệt thự nhà họ Hạ rất rộng, ít nhất từ đại sảnh đến cửa phải mất mấy phút, vì vậy mới đầu còn chạy, sau đó Phong Quang chuyển sang dắt tay BạchTrí đi bộ chầm chậm.
"Cô Hạ."
Nhận ra cô nắm chặt tay mình không buông, làm thế nào cũng không rút được ra, Bạch Trí điểm tĩnh chậm rãi mở miệng:
"Tôi không phải chồng chưa cưới của cô."
Bởi vậy cô dắt tay sai người rồi.
"Tôi biết anh không phải, nhưng anh tốt hơn anh ta nhiều."
Phong Quang nhìn con đường trước mặt, nói rất thằng thắn.
"Nếu bây giờ cô Hạ về vẫn có thể cứu vãn thanh danh hiểu phép tắc của mình."
"Hư danh, chỉ là hư danh mà thôi."
Cô ngoảnh đầu cười:
"Tôi thấy anh quan trọng hơn những hư danh đó nhiều."
Bạch Trí đáp lại bằng vẻ mặt vô cảm:
"Thật vinh hạnh cho tôi."
Phong Quang lại cười hì hì, lúc đến cửa, cô bỗng dừng lại, im lặng không nói gì, nhưng vẫn không buông tay Bạch Trí ra. Bạch Trí là người kiểm chế tức giận rất giỏi, chỉ cần đối phương không nói chuyện, vậy thì hắn cũng có thể ai# vên lăng tuvêt đối. Nhưng sự yên lặng của Phong Quang kéo dài rất ngắn ngủi, cô ngước đầu, trong mắt như có ánh sao sáng lấp lánh:
"Đôi giày cao gót này cứ cọ vào chân, làm sao đây?"
Bạch Trí: "..."
Làm sao à?
Hắn làm sao biết được?
Vậy mới nói tại sao phụ nữ cứ thích mua đôi giày không vừa với chân mình vậy?
Hắn im bặt không trả lời, không ai tiếp chuyện, nhưng Phong Quang không hề cảm thấy lúng túng. Cô nhẹ nhàng đá đôi giày cao gót của mình ra, khi đặt đôi chân trần lên nền đất lạnh lẽo, cô nghiêng người về phía trước, đôi chân xinh xắn giẫm lên giày hắn, trong phút chốc cơ thể hai người dính sát vào nhau.
Bạch Trí không ngờ cô đột nhiên lại làm như vậy, theo bản năng định nhấc chân lùi về phía sau, nhưng hai tay Phong Quang đã vòng qua eo hắn.
Cô kiễng chân ngẩng đầu, nhẹ giọng thì thầm vào tai hắn:
"Anh muốn làm tôi ngã ư, nếu tôi bị ngã tàn phế, anh phải chăm sóc nửa đời còn lại của tôi đó."
Bất chợt Bạch Trí nghĩ, nếu trước mặt là đàn ông, chắc chắn hắn sẽ đá gã ra xa chỉ bằng một chân, sau đó đạp thêm mấy cú nữa, cho đến khi xương sườn gã không còn cái nào lành lặn thì mới thôi. Nhưng đáng tiếc, trước mặt hắn là thiên kim nhà họ Hạ.
"Gia giáo nhà họ Hạ không dạy cô Hạ phải biết giữ lễ sao?"
Hắn trào phúng, nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa, khiến người nghe cảm thấy không lẽ mình nghe nhầm, hắn không chế giễu ai cả.
Nhưng đáng tiếc, Phong Quang là người có da mặt rất dày.
"Dù sao chúng ta cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, còn đến khách sạn cùng nhau nữa chứ, quan hệ thân mật như vậy, giả bộ giữ lễ chỉ để cho người ngoài nhìn thôi."
Lúc này, cô cười hì hì dựa đầu lên ngực hắn.
"Cô Hạ, cô có mục đích gì cứ nói thẳng đi."
Người đẹp tựa vào lòng, nhưng trái tim Bạch Trí cũng không hề loạn nhịp. Cô cố ý tiếp cận hắn như vậy chỉ để che giấu mục đích thật sự mà thôi. Cũng giống như hắn vậy.
Phong Quang dụi đầu vào ngực hắn: Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Trí được tỏ tình, nhưng là lần đầu tiên hắn nhận được một lời tỏ tình hời hợt như vậy. Hơn nữa hắn nghe xong lại càng cảm thấy giả dối, từ trước đến nay Bạch Trí chưa từng làm đồ chơi của người khác.
"Trò chơi yêu đương của con gái nhà giàu ư?"
"Anh hiểu nó thành trò chơi cũng được, dù sao nếu là anh, em có thể chơi trò này cả đời."
"Cô Hạ!"
"Bạch Trí, anh đúng là một chàng trai dịu dàng, em muốn cướp anh từ Tống Mạch, chỉ cần anh là người đàn ông của em là được rồi. Đương nhiên, để công bằng, em cũng là của anh."
Lời cô nói vô cùng cám dỗ, khóe mắt Bạch Trí hơi nheo lại, hắn đưa tay ôm cô:
"Cô Hạ..."
Phong Quang ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi hắn:
"Gọi em là Phong Quang, hay em yêu cũng được."
".. Phong Quang."
Nét mặt Bạch Trí vô cảm:
"Bây giờ cô có thể rời khỏi người tôi chưa?"
Hóa ra để không bị hắn đột nhiên đẩy ra, cô đã vòng hai chân quắp lấy eo hắn, cả người treo lơ lửng trên người hắn. Hơn nữa, cơ thể mềm mại của cô vô tình như có như không cọ vào nơi nguy hiểm của Bạch Trí, tuy hắn rất giỏi kiểm chế, nhưng dù sao cũng là đàn ông, một người đàn ông có sức khỏe bình thường.
Phong Quang ôm hắn, nở nụ cười gian xảo:
"Hôm nay mải trang điểm, chưa kịp ăn gì hết, em đói rồi, anh đưa em ra ngoài đi ăn nhé, chăm sóc bạn gái bị đói cũng là trách nhiệm của bạn trai mà."
Đối với chuyện cô tự cho rằng giữa hai người có tình yêu trai gái, Bạch Trí không phản bác, ít nhất thì trước khi kế hoạch của hắn thành công, hắn sẽ không phủ nhận tất cả.
Một tay đặt trên eo cô, tay kia nâng mông cô lên, Bạch Trí sải bước đến xe của mình, đầu Phong Quang vùi vào cổ hắn dường như tâm trạng của cô rất tốt, hơi thở cô nhè nhẹ phảng phất phả lên làn da hắn, cánh tay Bạch Trí đang đỡ mông có bất giác siết chặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận