Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 30: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 30: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 30: Công lược hoàng đế bệnh tật
Hoa Chúc Chúc xua tay,"Tinh Tích ngươi cũng đừng giả bộ nữa, Phong Quang xinh đẹp nên trước kia có rất nhiều người thầm thích cô ấy, ngươi có thích cũng không kỳ lạ."
"Ê, cậu đừng nói hươu nói vượn!"
Phong Quang quan tâm đến cảm nhận của Nhật Quỹ, huống chỉ Nhật Quỹ đã trầm mặt, cô trừng mắt nhìn Hoa Chúc Chúc,"Cậu đừng cái hay không nói lại nói cái dở, tớ và Tinh Tích căn bản chưa từng nói với nhau được mấy câu, hắn thích tớ được mới là lạ đó!"
"Ngươi nói chuyện kiểu gì với Thần Nữ vậy?"
Phong Tuyền bất mãn lên tiếng, hắn đã sớm không vừa mắt với Phong Quang và Nhật Quỹ rồi.
Phong Quang bĩu môi, Nhật Quỹ lịch sự nói:
"Phong Quang không hiểu lễ nghĩa, mong các vị đại nhân không lấy làm phiền lòng."
Mộ Quy không nhìn Nhật Quỹ, hắn chỉ mỉm cười, dường như tâm tình rất tốt. Mộ Quy hỏi Tỉnh Tích,"Người thật sự thích Phong Quang cô nương sao?"
"Xin bệ hạ đừng hiểu lầm!"
Tinh Tích vội nói,"Thần là Đại Thần quan, sao có thể có tình cảm thế tục?"
Mộ Quy lại cười,"Một khi đã như vậy, vừa rồi sao ngươi lại lôi kéo Phong Quang cô nương không chịu bỏ?"
"Đó là..."
"Hơn nữa, Tinh Tích ngươi hẳn đang cực kỳ không dễ chịu."
Mộ Quy bình thản nói:
"Sự thống khổ của kỳ động dục không phải muốn giấu là giấu được đâu."
Sắc mặt Tinh Tích trắng nhợt, nói không ra lời.
Phong Quang giơ tay đỡ trán, cô thể, cô không bao giờ muốn nghe ba chữ "kỳ động dục" này lần nào nữa.
Hoa Chúc Chúc vỗ tay cười nói:
"Ta đã nói rồi mà, Tỉnh Tích ngươi chính là thích Phong Quang!"
Sắc mắt Nh↠Ouỹ càng đen. Mộ Quy nhẹ giọng nói:
"Thì ra là thế, dù Tinh Tích là Đại Thần quan thanh tâm quả dục, nhưng cũng sẽ rung động với nữ tử mình ái mộ trong lòng."
"Bê hạ..."
Tinh Tích còn muốn nói gì, Mộ Quy tại cười ngắt lời hắn "Vậy Tinh Tích có muốn thỉnh cầu ta ban hôn không?"
Nhật Quỹ còn chưa kịp nói gì, Phong Quang đã kích động đúng ra:
"Ta không muốn gả cho hắn!"
Tinh Tích vốn cũng muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe Phong Quang nói tràn đầy ghét bỏ, sắc mặt hắn cũng liền lạnh xuống. Tuy nói hắn không định xin ban hôn, nhưng loại chuyện ghét bỏ người này phải nên do hắn thể hiện ra mới đúng chứ?
"Vì sao Phong Quang cô nương không muốn gả cho Tỉnh Tích vậy?"
Mộ Quy thuận miệng hỏi, dường như chỉ đơn giản là tò mò.
Phong Quang lén lút nhìn Nhật Quỹ, khóe miệng cong lên, vui vẻ nói:
"Bởi vì ta đã có người mình thích."
Nhật Quỹ nắm chặt tay cô hơn.
"Phong Quang cô nương đã có người mình thích."
Khóe môi Mộ Quy cười nhẹ, quả nhiên là phong lưu mê người,"Không biết người kia có phải là ta hay không?"
"A22"
Phong Quang ngây ngốc.
Sắc mặt Nhật Quỹ đã cực kỳ khó coi.
Ngay cả Tinh Tích cũng kinh ngạc nhìn Mộ Quy. Người ngạc nhiên không chỉ có hắn mà còn có Phong Tuyền, bọn họ đi theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm, bệ hạ thật sự không phải kiểu người nói đùa với loại chuyện như thế.
Mộ Quy ho khan một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra ý cười, tâm tình hắn dường như không tệ, cả người cũng cảm thấy cực kỳ sung sướng, hắn chậm rãi nói:
"Ta tự nhận gương mặt này nhìn không đến nỗi, tính tình cũng không tệ, đặc biệt là khi đối đãi với nữ nhân lại càng không bao giờ mất kiên nhẫn. Cẩn thận ngẫm lại, nếu Phong Quang cô nương thích ta cũng không có gì là không đúng, chẳng phải vậy sao?"
Đúng là hắn "mèo khen mèo đài đuôi" thât nhưng yét đến aưØữnga mặt này và tính tình rộng lượng của hắn, lại thật sự khiến người ta không nói nổi hai chữ "tự luyến" thành lời, bởi những gì hắn nói chính là sự thật.
Giữa lúc mọi người ở đây trầm mặc, Nhật Quỹ chợt nói một câu,"Người lớn tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận