Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 30: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 30: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 30: Công lược người cản thi
Hắn dùng vẻ mặt mê người như vậy nói ra lời dụ dỗ, trong nháy mắt, đầu óc Phong Quang nóng lên, một câu nói chợt nảy ra trong đầu, dưới tình huống như vậy, nếu lại làm nhiều chuyện hơn sẽ rất dễ lau súng cướp cò(1).
Sau một màn đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt, cuối cùng, Phong Quang dùng hết sức lực đẩy người đàn ông trên người mình xuống. Vị trí đảo lộn, cô nằm trên người hắn,"Ninh Dịch, tôi cảm thấy hiện giờ anh cần bình tĩnh một chút."
"Tôi cho rằng tôi rất bình tĩnh."
Ninh Dịch mỉm cười sờ đỉnh đầu cô, trong mắt có chút tiếc nuối. Động tác của hắn dường như đã quá ôn hòa, vậy nên cô vẫn còn lý trí để cự tuyệt.
Tuy rằng có tiếc nuối, nhưng hắn vẫn mỉm cười. Phong Quang cảm thấy dáng vẻ hắn lúc này có chút đáng yêu, nên cô nhịn không được mà hôn lên mặt hắn một cái,"Được rồi, lão tổ tông, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi nào."
Nói xong, cô liền xuống khỏi người hắn, nằm sang bên cạnh. Nghĩ một chút, cô lại vươn tay ôm lấy eo hắn, nói một tiếng "Ngủ ngon".
Ninh Dịch thấy Phong Quang đã nhắm mắt lại, hắn thở dài nặng nề một tiếng, nhận mệnh mà ôm cô, khiến cả người cô như nằm gọn trong lòng hắn, rồi mới nhắm mắt lại. Ninh Dịch không cần ngủ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc hắn ngủ cùng cô.
Không khi kiều diễm xung quanh vẫn còn chưa tiêu tán, hắn đau đầu nghĩ ngợi, mình không thể thành công quyến rũ được cô ấy, đúng là một chuyện tiếc nuối mà. Ngày hôm sau, khi Phong Quang tỉnh lại, cô cười tủm tỉm nhìn Ninh Dịch nói tiếng chào.
Tựa như không phát hiện ra vẻ u buồn của hắn, cô xuống khỏi chiếc giường kích cỡ siêu khủng, rửa mặt xong lại đến bên cạnh Ninh Dịch đang đứng dựa vào tường, vui vẻ hỏi hắn:
"Anh có cần ăn cơm không?"
"Không cần."
Hắn cúi đầu nhìn cô, hơi khom lưng mỉm cười,"Nhưng tôi có thể ngồi cùng em.
Phong Quang gật đầu, cùng hắn đến nhà ăn. Kỳ thật cũng chỉ có cô ăn bữa sáng, còn Ninh Dịch ngồi cạnh nhìn cô mà thôi, người khác không nhìn thấy Ninh Dịch nên Phong Quang cũng không dám nói chuyện với hắn. Tạo nhã dùng cơm xong, ông quản gia lại tới đưa Phong Quang đi học.
Ông quản gia luôn thích nói nhiều, lần này lại kéo Phong Quang sang một bên, nói với vẻ đầy thần bí:
"Tiểu thư, cô có biết vương tử điện hạ nước Kim Cương đã đến thành phố A của chúng ta không?"
"Biết."
Phong Quang thoải mái gật đầu,"Làm sao vậy? Hắn lại giở trò gì sao?"
Ông quản gia lo lắng sốt ruột nói:
"Tiểu thư, vương tử Lãnh Dạ là một nhân vật không đơn giản, ở đây hắn còn có không ít tai mắt, cho nên... có phải tiểu thư cũng cần tiết chế một chút hay không?"
"Tôi phải tiết chế chuyện gì?"
Phong Quang khó hiểu, nói đúng ra thì Lãnh Dạ kia sẽ vì thích Tô Tường Vi mà giải trừ hôn ước với cô, chứ cô cũng đâu làm chuyện gì quá đáng với Lãnh Dạ chứ?
Ông quản gia hết sức cẩn thận nhìn ra phía sau Phong Quang, hạ thấp giọng nói:
"Tiểu thư, việc cô dẫn đàn ông xa lạ về nhà thế này, ở nhà họ Hạ thì cô có thể không cần lo chúng tôi sẽ nói ra, nhưng ở bên ngoài nhà họ Hạ thì tại chưa chắc. Cho nên tiểu thư à, cô vẫn nên kiềm chế lại một chút, nếu không sẽ bị vương tử Lãnh Dạ bắt được nhược điểm, chỉ sợ đến lúc đó tại không thể nào thanh minh được."
Vẻ mặt Phong Quang cứng đờ, lông mày dựng đứng, cô chỉ về phía người đàn ông đứng sau mình đang làm bộ ngắm phong cảnh,"Ông có thể nhìn thấy... người kia?
Ông quản gia tỏ vẻ hết sức tổn thương,"Tiểu thư, tôi không phải người mù."
"Ninh Dịch!"
Phong Quang giậm chân hô một tiếng.
*x*+*xx*xx*x*x***
(1) Lau súng cướp cò:nghĩa đen đang lau súng thì đụng vào cò bắn ra viên đạn . nghĩa bóng là xảy ra việc ngoài ý muốn do vô ý hay không kiềm chế được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận