Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 40: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 40: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 40: Công lược phù thủy hắc ám
Người bên cạnh Phong Quang đều đã đi hết, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Cô sửa sang lại làn váy, không nhanh không chậm đi đến cửa nhà thờ, biểu hiện hết sức tùy ý, cũng rất thong dong, chỉ là khi khóe mắt đảo qua không thấy người ngoài, cô dần bước nhanh hơn, cuối cùng nâng váy chạy, chuẩn xác nhào vào vòng ôm mạnh mẽ của người đàn ông kia.
Hermann nhẹ nhàng ôm cô xoay một vòng, cuối cùng khi dừng lại, cô đã dùng cả tay lẫn chân treo trên người hắn. Dường như cô rất thích ôm kiểu gấu Túi thế này, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.
"Hermanmn!"
Vừa mở miệng, giọng cô đã hết sức ngọt ngào,"Chàng có nhớ ta không?"
"Rất nhớ... Rất nhớ..."
Hermann cúi đầu, hôn lên đôi môi có thể phát ra âm thanh ngọt ngào nhất trên thế giới của cô, ngay sau đó, hắn liền khiến cô cảm nhận được mình nhớ cô biết chừng nào.
Chìm trong nụ hôn này, Phong Quang như quên đi tất cả, môi lưỡi triền miên đã không đủ làm đối phương thỏa mãn, khi Phong Quang cảm thấy mình bị người kia đặt lên giường, cô hơi mở mắt, mới Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một bàn, một tủ quần áo, và cả một chiếc giường lớn. Phong cách đơn giản như vậy, cô không cần nghĩ cũng biết đây là phòng Hermann.
Phong Quang ôm lấy cái đầu đang vùi giữa cổ mình mà tạo dấu hôn trên xương quai xanh. Cô thở hổn hển khó khăn nói:
"Hermann... chàng không cảm thấy phòng chàng quá tối sao?"
Quần áo trên người cô đã bị cởi ra với vận tốc ánh sáng, hai người rất nhanh chóng "thẳng thắn" gặp nhau.
"Ta không thích ánh sáng."
Hermann nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, rốt cuộc cũng tiến vào "khe" mà hắn ngày đêm thương nhớ.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nên ngoại trừ cảm thấy vui sướng, cô không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Phong Quang cắn chặt môi,"Hermann... Vì sao không thích ánh sáng?"
"Ánh sáng sẽ làm lộ ra rất nhiều thứ không tốt." Hermann vừa nói vừa tỉ mỉ hôn mọi chỗ trên thân thể cô. Bất kể chỗ nào trên cơ thể da thịt trắng nõn của cô cũng làm hắn lưu luyến không rời được,"Wendy... mở chân ra một chút."
Hắn biết bản tính cô rất dễ ngượng, nhưng để hai người "hạnh phúc", hắn phải khiến cô từ bỏ "tật xấu" đó lúc trên giường.
Phong Quang đỏ mặt, nhưng vẫn làm theo lời hắn, không lâu sau liền có cảm giác vui sướng mãnh liệt từ chỗ đuôi cột sống hướng thẳng lên trên. Cô bị hắn ôm chặt trong lòng, chìm trong cảm giác cao trào quen thuộc. Hermann yêu dáng vẻ hiện tại của cô chết đi được, cô nhỏ bé cuộn tròn người trong lòng hắn, giống như thú con cần được người ta bảo vệ. Trong khoảnh khắc này, tất cả thương tiếc và mong muốn bảo vệ Phong Quang của hắn dâng cao tới đỉnh điểm, cùng lúc, điều này khiến thân thể hắn càng hưng phấn hơn.
Tới cuối cùng, vẫn là Phong Quang khóc lóc kêu tha như cũ, Hermann hôn từng chút một lên những giọt nước mắt không biết do vui sướng hay bất đắc dĩ của cô. Chờ đến khi hắn rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn đã là ba giờ sau, hiện tại Phong Quang đã xụi lơ nằm trên giường, từ bỏ giãy giụa, mặc hắn đùa nghịch.
Hermann ôm cô nằm trên người mình, lại hôn lên đỉnh đầu cô."Wendy, ta rất vui vẻ."
"Đúng vậy, chàng vui."
Phong Quang mệt mỏi nói, ngay cả sức để trợn mắt cũng không còn. Mới đầu quả thực cô có thể cảm nhận được sự vui sướng mà hắn mang đến, nhưng về sau, cô đã cảm thấy chết lặng.
Có lẽ Hermann đã bị quy củ của Tòa Thánh trói buộc quá lâu, nên vừa được giải phóng, hắn liền rất khó dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận