Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 55: Ngoại truyện 3 (Thoát khỏi lồng sắt)

Quyển 22 - Chương 55: Ngoại truyện 3 (Thoát khỏi lồng sắt)Quyển 22 - Chương 55: Ngoại truyện 3 (Thoát khỏi lồng sắt)
Phong Quang bỗng không nói nổi một câu, cô ngây người bị hắn ôm vào trong ngực.
Sự mềm lòng trong nháy mắt nói với cô, có lẽ cô nên thay đổi suy nghĩ, có lẽ... hắn thật sự có tình cảm với cô. Đúng vậy, cho dù cô nguyện ý tin tưởng hắn thật sự thích mình, thì tính sao đây? Người chết đi không sống lại được, những năm tháng đã từng thống khổ cũng không cách nào biến mất khỏi trí nhớ của cô.
Cô khẽ nhắm hai mắt, thở dài thật sâu. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, cô cũng có thể tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến mức cự tuyệt một người đàn ông khiến cô động lòng, hoàn toàn cự tuyệt hắn.
Bởi hắn đã từng xúc phạm đến điểm mấu chốt của cô. Thân nhân và tự do là hai điều cô không cách nào thỏa hiệp. Có lẽ... chỉ là có lẽ, nếu cha cô không chết, biết đâu trong năm tháng lâu dài, cô sẽ chấp nhận hắn là Hạ Phong Ảnh, cũng sẽ chấp nhận hắn trở thành người mình thích.
Nhưng cái sự "có thể" này, từ lúc bắt đầu đã không hề tồn tại. Phong Quang im lặng để hắn ôm mình một lúc lâu, cuối cùng, cô nâng tay tên ôm lấy hắn,"Guardian, đưa tôi rời khỏi thế giới này, có được không? Hai chúng ta cùng nhau rời đi... Trở lại thế giới hiện thực."
Vẻ mặt hắn hơi khựng lại, niềm vui dè dặt hiện trong mắt hắn,"Phong Quang nguyện ý cùng tôi rời khỏi?"
Giọng điệu không dám chắc này có thể khơi gợi sự không đành lòng từ bất cứ ai.
Phong Quang dựa vào lòng hắn, khẽ gật đầu, giọng nói rầu rï của cô truyền đến "Phải, chúng ta cùng nhau rời đi."
Guardian ôm cô càng chặt, hạ thấp giọng nói, tạo nên ma lực khiến người ta rung động,"Được, chúng ta cùng nhau rời đi. '
Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, đầu Phong Quang nhói đau, thoáng chốc liền chìm trong bóng tối. Khi một lần nữa mở mắt, cô đang nằm ở một gian phòng trắng tỉnh.
Ngay lúc hoảng hốt, cô lại bị một người đàn ông ôm lấy. Hắn ôm cô thật chặt, nụ hôn dịu dàng đặt ở giữa mày, trên mặt, trên môi cô...
Sự nhiệt tình của hắn khiến cô không cách nào đáp lại, nhưng điều này không sao cả, tay hắn nhẹ vỗ về gương mặt cô, lại hôn lên khóe miệng cô một cái,"Phong Quang... Tôi rất vui vẻ, tôi rất vui vẻ..." Cô nhìn khuôn mặt vui mừng của hắn hồi lâu, cuối cùng giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn. Hắn cầm tay cô, khỏe môi treo ý cười thỏa mãn, một tay khác ấn lưng cô, khiến cô càng thêm dán chặt vào thân thể mình. Hắn cứ ôm cô như vậy, ý cười trong mắt chưa từng giảm bớt, nhìn chăm chú vào cô đang yên lặng.
Hắn thật sự rất vui, có lẽ dùng chữ "vui" vẫn chưa đủ để hình dung tâm tình lúc này của hắn.
Phong Quang lại bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Khai Tâm đâu rồi?"
Thân mình hắn cứng đờ trong chốc lát.
Cô lại lần nữa hỏi: "Guardian, Khai Tâm đâu?"
Thân mình hắn cứng đờ trong chốc lát.
Cô lại lần nữa hỏi: "Guardian, Khai Tâm đâu?"
"Phong Quang ngủ tiếp một giấc đi... Sau khi tỉnh giấc, Khai Tâm liền trở lại."
"Khi đó Khai Tâm mà tôi nhìn thấy, vẫn là Khai Tâm kia sao?" Guardian nhẹ nhàng nói:
"Khai Tâm vĩnh viễn đều là Khai Tâm, chỉ cần Phong Quang còn ở đây, tôi có thể tạo ra bao nhiêu Khai Tâm cũng được."
Phong Quang rũ mắt xuống,"Lấy gương cho tôi."
"Phong Quang vẫn rất xinh đẹp..."
"Guardian, lấy gương cho tôi." Cô ngước mắt, trong ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.
Guardian trầm mặc một giây,"Được, để tôi đi lấy gương."
Một lúc lâu sau, hắn cầm gương trở về. Phong Quang nhìn bản thân mình trong gương, đó là một gương mặt giống cô, nhưng lại trẻ hơn rất nhiều. Bàn tay cầm gương của cô run nhè nhẹ, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.
Giọng nói lạnh băng của cô vang lên trong phòng,"Tôi không thích Khai Tâm, về sau đừng để con bé xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận