Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 9 - Chương 17: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Quyển 9 - Chương 17: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 17: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Thành, thành thân?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tưởng là cô không muốn, hắn vội nói:
"Ta biết với người tu tiên mà nói thì muội thật sự vẫn rất trẻ, không muốn thành thân sớm cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta bảo đảm với muội, ta sẽ đối xử tốt với muội, cũng sẽ... vĩnh viễn yêu thương, cưng chiều muội."
Đây là lần đầu tiên hắn nói mấy lời tình cảm, không chỉ thành công làm cho Phong Quang say mê, cũng làm cho mặt mình đỏ lựng lên rồi.
"Không phải là ta không muốn gả cho huynh, chỉ là cảm thấy tốc độ phát triển của chúng ta hình như hơi nhanh..."
Mới xác lập quan hệ yêu đương đã nói đến chuyện cưới gả rồi.
Phương Việt cười thê lương:
"Không nhanh... bởi vì ta sẽ lấy Phong Quang sau khi rửa sạch tội danh."
Mà khi đó... là lúc nào chứ?
Người mưu tính tất cả là sư tôn nuôi dưỡng hẳn trưởng thành, mà tất cả chỉ là vì lòng ghen ty. Nói ra thật buồn cười biết bao, Nhất Mộc đạo nhân cao cao tại thượng không tranh với đời, lại sinh lòng ghen ty với đệ tử của mình?
Phong Quang biết sự rối ren trong lòng hắn, không khỏi đau lòng lại dịch lên hôn lên khóe mắt hắn:
"Đừng sợ, ta sẽ ở bên huynh."
"Phong Quang..."
Ngón tay thon dài của hắn luồn vào trong mái tóc đen như mực của cô, lại cẩn thận vuốt mái tóc dài vì không có trâm cài mà xoã xuống tận thắt lưng, khoé miệng không tự chủ cong lên thành một nụ cười đẹp:
"Muội sẽ không rời xa ta, đúng không?"
"Ừm... ta sẽ không rời xa huynh."
Cô khẽ dán má vào lồng ngực hắn, trong lòng cô cảm xúc lại ngổn ngang.
Hê thếng chủ rất ít xuất hiên ở thế oiới này. ý là tất cả đều đều giao cho cô tự quyết định à? Hay là nói, dù là cô lựa chọn ở bên Phương Việt thì Hệ thống chủ cũng ngầm thừa nhận?
Phương Việt vuốt mái tóc đen của cô, hôn lên đỉnh đầu cô.
Tôn đại phu mặc dù nhìn không đáng tin cậy nhưng y thuật của ông ta đúng là vô cùng giỏi. Đúng như ông ta nói, không quá mười ngày Phương Việt đã xuống giường đi lại được rồi.
Nhưng Phong Quang không dám thả lỏng, Phương Việt bị thương không thể coi thường, cô phải chăm sóc hắn thật tốt.
Tôn đại phu ngồi ở trước quầy phun vỏ hạt đưa ra, quái gở nói:
"Đúng là ngạc nhiên, không phải là bị thương thôi à? Còn chăm sóc như nữ nhân ở cữ nữa?"
"Ông im miệng!"
Phong Quang vừa dìu Phương Việt vừa quát ông ta.
Phương Việt cười xoa đỉnh đầu cô, thuận theo cô.
Tôn đại phu lại chẹp miệng một tiếng:
"Nam nhân này đúng là khó hiểu mà, có cái gì tốt chứ, cũng không biết tiểu cô nương người thích hắn ở điểm nào nữa?"
"Phương Việt đẹp trai."
Đây là điểm đầu tiên Phong Quang nghĩ đến. Cô lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Việt, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh dịu dàng, lại thấy sự triền miên quyến luyến làm người ta tim đập chân run trong ánh mắt đang nhìn mình trên gương mặt hắn:
"Còn có. huynh ấy thích ta, ta cũng thích huynh ấy."
Tôn đại phu lắc đầu làm ra vẻ đáng tiếc:
"Chậc chậc chậc... tiểu nha đầu đúng là không biết ngượng"
"Cần ông quản à?"
"Ông già ta không dư hơi quản ngươi đâu. Nhân lúc hắn có thể đi thì đưa hắn ra ngoài đi dạo đi, hoạt động một chút, có ích với việc rèn luyện gân cốt."
Nói xong, Tôn đại phu gõ bàn tính của mình:
"Tiền thuốc men của hắn dùng trâm bạch ngọc của cô..."
"Này!"
Phong Quang giậm chân.
Tôn đại phu vội nhao nhao lên: "Sao thế, sao thế?"
Phương Việt cúi đầu nói với Phong Quang:
"Không sao, ngày đó mặc dù ta hôn mê, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người. Ta biết muội dùng trâm bạch ngọc để đổi lấy dược liệu cho ta."
"Ta... không phải ta cố ý lừa huynh đâu..."
Cô đáng thương chớp chớp mắt, nếu ai nhẫn tâm trách móc, vậy nhất định là kẻ không có trái tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận