Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 3: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 3: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 3: Công lược hoàng đế bệnh tật
Không khí... vẫn an tĩnh như vậy.
Phong Quang bỗng nhiên ý thức được, hình như tặng hoa cho nam nhân có vẻ hơi không đúng lắm. Cô xấu hổ muốn thu tay về thì thiếu niên có khí chất cao quý kia lại dùng cái tay không bị cô nắm lấy tiếp nhận đóa hoa, hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói ra hai chữ,"Đa tạ."
Cô dường như thấy được xuân về hoa nở. Dáng vẻ thiếu niên chẳng qua mới chỉ 15,16 tuổi, mặt mày còn hơi hiện nét trẻ con, nhưng tuyệt đối không hề ấu trĩ, tuổi của hắn như vậy, dĩ nhiên dáng vẻ cũng đã phát triển rồi, khuôn mặt ôn hòa, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười thân thiện, ngay cả môi hắn cũng cong lên một độ cong hoàn mỹ tương đương, dường như lúc nào cũng có thể tươi cười được. Loại mỉm cười này tựa như ánh mặt trời đột nhiên thoát khỏi tầng mây âm u mà chiếu sáng rực rỡ, hết sức ôn hòa mà tại tự nhiên.
Không phải Phong Quang chưa từng gặp thiếu niên 15,16 tuổi, chỉ là chưa từng gặp được thiếu niên phong độ bậc này. Kiểu khí chất xen lẫn giữa tuổi trẻ và sự chín chắn này, thực sự là đặc biệt quyến rũ.
Cô còn chưa kịp hỏi xem tình hình hiện tại là thế nào, thiếu niên đã hỏi:
"Ngươi là Thần Nữ do thần quan triệu hoán đến đây sao?"
"Cái này... Tôi cũng không biết."
Phong Quang bị sắc đẹp làm cho ngây người rốt cuộc cũng nhận ra, cô hiện đang chính thức tiến vào cốt truyện. Nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ được trong cốt truyện nguyên bản có đề cập đến một thiếu niên đẹp như vậy ở chỗ nào.
"Bệ hạ."
Một người thanh niên mày kiếm mắt sáng tiến lên nói:
"Dân chúng chứng kiến, nàng này chính là Thần Nữ xuất hiện ở Thiên Trì trong lúc thần quan làm lễ tế trời, điểm này không thể nghi ngờ được."
Người đàn ông đang nói chuyện có dáng người cao ráo, hơi thở quanh thân hết sức lạnh lùng, tuy gọi thiếu niên kia là bệ hạ, nhưng thái độ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn nói chuyện với thiếu niên không giống như thuộc hạ nói chuyện với cấp trên mà ngược lại giống như ngang bằng vai vế.
"Tân tướng quân nói phải, ta dĩ nhiên hiểu rõ." Thiếu niên lại đưa ánh mắt chứa ý cười nhìn Phong Quang còn đang ở trong nước, hắn cầm lấy tay Phong Quang,"Thần Nữ, trước hết vẫn nên lên bờ nói chuyện đi."
Phong Quang dựa vào sức lực của hắn mà bò ra từ trong nước, đồng phục học sinh trên người cô đã ướt như chuột lột, ngay cả tóc cũng còn đang nhỏ nước, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi chật vật, cô mất tự nhiên nói một tiếng:
"Cảm ơn."
"Ta là hoàng đế của nước Đông Dương, Minh đế Thẩm Ước."
Thiếu niên này vậy mà lại là hoàng đế của cả một quốc gia!?
Phong Quang sửng sốt một hồi, cô hơi nhíu mày, cẩn thận nghĩ một chút, miêu tả trong nguyên văn không hề giống với Thẩm Ước, tuổi thì chưa thấy nhắc đến bao giờ, hiện tại người cô gặp chính là một hoàng đế thiếu niên, dường như cũng không có gì không đúng.
Cung nữ phía sau Thẩm Ước đưa áo choàng đến, hắn cười nói:
"Không biết Thần Nữ có thể bị cảm nhiễm phong hàn hay không, nhưng vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng. Mời Thần Nữ mặc vào đi."
"Cảm ơn..."
Phong Quang cầm lấy áo choàng khoác lên vai, thầm nhủ vị tiểu hoàng đế này thật ra còn rất tri kỷ. Tân Dã lại nói:
"Bệ hạ, Thần Nữ đã xuất hiện, việc cầu mưa còn phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta vẫn nên để Thần Nữ hồi cung trước."
"Tướng quân nói có lý."
Thẩm Ước lại cười nói với Phong Quang:
"Thần Nữ, xin đi theo ta."
"Được."
Phong Quang đi theo phía sau Thẩm Ước, nỗ lực không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Quả thật, giữa một đám người cổ đại, chỉ có một mình cô mặc quần áo hiện đại cũng hơi bị cổ quái chút. Cô hiểu được điều này.
Chẳng qua... ánh mắt tràn ngập cảnh cáo sau lưng kia là có ý gì?
Bởi vì cô đoạt đi thân phận Thần Nữ của nữ chính? Nhưng trời biết, việc triệu hồi ra Thần Nữ thứ hai này hoàn toàn chính là do Tân Dã tự mình nói ral
Nghĩ đến đây, Phong Quang cũng không còn sợ nữa, cô quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tân Dã.
Bước chân Tân Dã khựng lại, mặt lạnh như sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận