Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 7: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 7: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 7: Công lược thái giám
Từ sau khi Thái tử trở về Đông Cung với một thân đầy vết thương, bọn thái giám, cung nữ trong Đông Cung bắt đầu hoảng loạn tâm thần. Ở trong cung lâu ngày, đương nhiên bọn họ sẽ coi đây là một dấu hiệu của sự biến đổi lớn, cây đổ thì bầy khi tan. Huống chỉ đây là chuyện tranh đấu trong hoàng thất, không cẩn thận, một ngày nào đó còn bị liên lụy dẫn đến tru di cửu tộc. Lúc này mọi người đều sốt ruột tìm đường lui cho mình.
Những ngày này, bầu không khí trong Đông Cung vô cùng khẩn trương. Vết thương của Thái tử có cung nữ Y Nhân điều dưỡng, còn Thái tử phi điện hạ thì sao, cô đang nằm thảnh thơi trên ghế mây dưới giàn nho phơi nắng.
"Tiểu thư, một canh giờ trước nô tỳ nhìn thấy Y Nhân tiến vào cung của điện hạ, đến giờ còn chưa ra ngoài."
Ngay cả Phi Ngọc cũng cảm thấy dáng vẻ nhàn nhã này của Phong Quang thật quá đáng, không thể không cất lời cảnh tỉnh cô một chút.
Phong Quang vẫn lim dim mắt, nói:
"Thuốc trị thương ấy mà, phải điều chế tỉ mỉ thì mới có hiệu quả, không gấp được."
"Tiểu thư, người thật sự tin tưởng như thế sao?"
"Không tin thì ta còn biết làm thế nào hả, bảo ta dẫn người tới dạy dỗ Y Nhân một trận giống như một mụ đàn bà chua ngoa đanh đá à?"
Phong Quang chép miệng:
"Phi Ngọc, nhớ kỹ, chúng ta đều là người quang minh chính đại, không nên thô bạo."
Phi Ngọc bĩu môi, được rồi, tiểu thư nhà nàng ta nói gì thì chính là như vậy.
Phong Quang còn chưa nằm đủ nửa canh giờ thì đã có công công tới truyền khẩu dụ của Hoàng đế. Vừa nghe có khẩu dụ xong, Phong Quang và Bách Lý Mặc liền ra đứng ở cửa Đông Cung, bọn hạ nhân thì im như thóc.
Có điều, Phong Quang không ngờ được rằng, lần này, người nhận khẩu dụ lại là chính bản thân cô.
"Thái tử phi, Bệ hạ có một ít trân bảo do Tây Vực tiến cống, muốn mời người tới chọn, xin Thái tử phi đi theo nô tài một chuyến."
Người tới truyền lời là Cao công công, là thái giám bên cạnh Bệ hạ. Trong đám hoạn quan, ngoại trừ Tống Vô Hà ra thì thân phận của ông ta là Phong Quang nhìn về phía Bách Lý Mặc theo bản năng.
Bách Lý Mặc hơi gật đầu, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn ta dễ dàng lấy được thiện cảm và lòng tin của người khác, nhưng đôi mắt đen láy như mực lại như một tấm lụa mỏng ngăn cách hắn ta với người đời, làm người ta nhìn mà không hiểu thấu hắn ta.
Cho dù Phong Quang rất muốn ở lại thương lượng thêm với hắn ta nhưng không thể không theo Cao công công đi ngay. Hoàng đế chỉ triệu kiến một mình cô, ngay cả Phi Ngọc cũng không thể đi theo, không có Phi Ngọc, cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ với hết thảy mọi thứ xung quanh.
Cô xuyên không qua đây cũng chỉ mới bảy ngày mà thôi.
Không phải quý nhân nào ở trong cung cũng có thể ngồi kiệu, Cao công công nói Bệ hạ nghĩ tới việc Phong Quang "bệnh nặng mới khỏi" nên đã sai Cao công công chuẩn bị riêng một cỗ kiệu để tới đón cô.
Nhìn dáng vẻ này, có thể thấy Thừa tướng cha cô rất có trọng lượng trước mặt Hoàng đế.
Mất thời gian ước chừng một nén nhang Phong Quang cũng tới được Ngự thư phòng. Cô ra khỏi kiệu, sau khi tiểu thái giám đứng ngoài cửa lên tiếng thông báo, cô liền hít sâu một hơi rồi cất bước theo Cao công công tiến vào.
"Thần thiếp bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn phúc kim an."
Phong Quang hành lễ, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, chờ đến khi cô tỉnh táo lại mới kinh ngạc phát hiện ra đây là phản ứng bản năng của chính thân thể này.
Người ngồi trên cao là một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại mang nụ cười rất dễ gần. Người xưa thường kết hôn sinh con sớm, người đàn ông này cùng lắm mới chỉ hơn bốn mươi tuổi một chút mà thôi,"Phong Quang, không cần đa lễ, mau đứng lên đi."
"Tạ Bệ hạ."
Cô ngước mắt nhìn ông ta. Đây là người cao quý nhất của một quốc gia, là phụ thân của Bách Lý Mặc, đương kim thánh thượng Bách Lý Mân.
Bách Lý Mân vẫy tay:
"Nào, Phong Quang, con qua đây, để trẫm nhìn con một chút."
"Vâng."
Phong Quang bước lên theo lời.
"Từ sau khi con bị bệnh, vẫn luôn dưỡng bệnh trong tẩm cung, tính ra thì cũng hơn tháng rồi trẫm không trông thấy con." Bách Lý Mân cười:
"Trẫm nhìn con lớn lên từ nhỏ, con cũng biết trẫm luôn đối xử với con như nữ nhỉ thân sinh của mình, giờ thấy con đã khỏe lại, trẫm cũng đỡ lo lắng hơn phân nửa."
Vậy là còn một nửa lo lắng chưa buông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận