Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 6: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 6: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 6: Công lược tình yêu cấm ky
Cú đá này của Phong Quang thật sự rất đột ngột, mà vì cô không phải người tập võ, hoàn toàn không có sát khí, thế nên dù là người thân thủ nhanh nhẹn, võ công cao cường cũng không kịp phản ứng mà tránh thoát cú đá của cô.
Dưới bóng đêm, thị lực của nam nhân kia đương nhiên tốt hơn Phong Quang rất nhiều, hắn nhìn dấu chân trên bộ đồ màu nguyệt bạch ướt sũng của mình, lại nhìn lại, tiểu nha đầu kia chạy tót đi rồi.
Cô thật ra cũng rất thông minh, biết đạp người xong liền chạy, tránh cho hắn hồi thần xong lại bắt cô tính sổ, rốt cuộc cô cũng biết thân thể mình yếu đuối, sẽ không đánh lại hắn được.
Đương nhiên, nếu hắn muốn đuổi theo, dĩ nhiên cũng có thể đuổi kịp, nhưng hắn không vội, nhặt chậu cỏ cô đánh rơi kia lên, hắn buồn cười nghĩ, tiểu nha đầu kia dường như là đã quên, nếu hắn có thể xuất hiện ở nội trạch Tạ gia, thì khẳng định hắn cũng là người Tạ gia.
Sau khi Phong Quang trở về liền thay bộ quần áo khác, chẳng qua vào ngày hôm sau, cô lại bị nhiễm phong hàn. Trên gia yến của Tạ gia, tuy cô không ho khan, nhưng dáng vẻ ốm yếu lại không giấu được, đặc biệt là cô còn bị sổ mũi, giọng nói cũng bị nghẹt lại .
Vừa nghe được giọng thỉnh an của cô, lão phu nhân liền nhíu mày,"Phong Quang bị bệnh sao?"
Tạ Tầm nói:
"Phong Quang từ nhỏ đã lớn lên ở Tử Thủy Thành, vừa về đế đô không quen khí hậu nên mới nhiễm phong hàn."
"Ai da, đại a đầu đúng là tiểu thư nhà quan có khác, thân mình kiều quý thật."
Đàm Nhu che mặt cười, còn nói thêm:
"Nhị thẩm ta có chút dược liệu bồi bổ thân thể, đại nha đầu thân thể yếu đuối, có thể tới chỗ ta lấy mấy thứ dược liệu."
Lời này của bà ta thật sự không biết là đang châm chọc hay đang quan tâm nữa.
Nhưng bất luận bà ta đang châm chọc hay quan tâm, Phong Quang vẫn cười đáp lại một câu:
"Làm phiền nhị thẩm lo lắng."
Tư thái của cô lễ phép đúng mực, Tạ Tầm và Triệu Uyển thấy cũng yên mắng người thôi.
Người Tạ gia từ xa xôi trở về, mọi người đều phải tham gia tiệc tẩy trần, đây chính là quy củ. Tuy nhiên giờ cơm còn chưa tới, người cũng chưa đến đủ, mọi người chỉ có thể ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm với lão phu nhân.
Tạ Yêu Yêu thân là thứ nữ vốn không có chỗ ở nơi này, nhưng vì cha cô ta thương con gái, không lâu trước đây cô ta lại một khúc thành danh, nên địa vị của cô ta cũng liền cao lên không ít, đừng nói là một bữa gia yển, cho dù về sau đến nhà khác dự tiệc cũng phải dẫn theo Tạ Yêu Yêu.
Tạ Yêu Yêu cúi đầu nói:
"Tổ mẫu, không biết khi nào tam thúc mới trở về?"
Tạ Yêu Yêu rất có thiện cảm với Tạ Trạm, cô ta nghe nha hoàn bên cạnh từng nhắc tới, trước khi cô ta xuyên tới đây, Tạ Trạm đã rất quan tâm chăm sóc cô cháu gái luôn chịu đủ sự bắt nạt này, chỉ là rốt cuộc Tạ Trạm cũng chỉnh chiến ở bên ngoài nhiều năm, nên chỉ có thể chăm sóc Tạ Yêu Yêu nhất thời. Tạ Yêu Yêu là người có thù báo thù, có ơn báo ơn, nếu cô ta đã chiếm thân thể của người ta, thì cũng sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Huống chỉ vào nửa năm trước, cô ta mới chỉ gặp thoáng qua Tạ Trạm một lần mà chưa kịp nói ra lời cảm tạ. Nghe Tạ Yêu Yêu nhắc tới Tạ Trạm, Phong Quang vốn đang uể oải liền lập tức tỉnh táo tỉnh thần.
Tạ lão phu nhân nói:
"Trạm Nhi gửi thư cho ta là hôm nay sẽ trở về, từ trước đến nay hắn luôn rất đúng giờ, hẳn là sẽ không lâu nữa."
Quả nhiên, Tạ lão phu nhân vừa dứt lời, ở cửa liền truyền đến giọng Tạ Kết tức muốn hộc máu,"Tam thúc, người thả cháu ra!"
Tạ Kết bị đẩy mạnh từ ngoài cửa vào đại sảnh, đối mặt với mọi người, hắn xấu hổ sửa sang lại quần áo của mình. Hắn đã là thiếu niên mười sáu tuổi, cảm giác xấu hổ thì vẫn phải có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận