Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 24: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 24: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 24: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang nhìn hắn mỉm cười, tim cô không khỏi đập lỡ một nhịp, lý trí đang nhắc nhở cô, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất không ổn, nhưng sự chần chừ về tình cảm lại khiến cô không cách nào bước ra nửa bước.
Vừa do dự, nụ hôn của Lục Sâm đã đặt trên môi cô. Khác với nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này ôn nhu đến cực điểm.
Đầu tiên, lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt trên môi cô, tiếp theo mới cạy mở khớp hàm cô, ôn nhu đảo qua từng góc trong miệng nhỏ.
Nụ hôn ôn nhu mà triển miên của hắn khiến Phong Quang bất chợt có ảo giác như mình là một vật dễ vỡ, tựa như thủy tỉnh vậy...
Lý trí của Phong Quang gần như đang chạy nước rút một trăm mét, cô không cách nào giữ tâm như nước lặng cũng không thể khiến bản thân không động tình. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục Sâm khi tỉnh lại, cô đã có cảm giác, nếu người đàn ông này nguyện ý, vậy trên thế giới này nhất định sẽ không có người phụ nữ nào hắn không dụ dỗ được. Hiện tại cô đã tự trải nghiệm được, cảm giác của cô là đúng.
Giữa lúc gắn bó như môi với răng, hắn nhẹ giọng thì thầm,"Phong Quang..."
Tiếng gọi này của hắn thành công khiến hai chân Phong Quang mất đi sức lực, trong giọng nói khàn khàn lại tràn ngập tình ý này của hắn, cô dường như không còn sức chống cự.
Lục Sâm vững vàng ôm cô vào lòng, hắn bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn sách, cùng lúc đó, nụ hôn của hắn đã dừng trên cần cổ trắng nõn của cô.
Phong Quang cảm thấy một loại cảm giác xa lạ đang ập tới, thân thể cô có sự biến đổi khó nói nên lời, có lẽ cô cũng mơ hồ hưng phấn, nhưng rốt cuộc cô vẫn có một sự khủng hoảng không tên, cô bắt lấy tay hắn đang cởi khóa váy mình.
Động tác của Lục Sâm ngừng lại, trong đôi mắt đen của hắn vào giờ phút này hiện vẻ nghỉ hoặc,"Phong Quang?"
"Xin lỗi... Tôi nghĩ... Tôi nghĩ tôi vẫn còn chút cảm giác xa lạ đối với anh..."
Cô ấp úng nói ra câu này, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nguyện ý dừng lại, cũng liền chứng minh hắn không phải người không biết tôn trọng ý kiến của cô. Lục Sâm hơi khựng lại, thu bàn tay đang định kéo khóa váy cô về, hắn dường như khó hiểu, lại tỏ vẻ rất thành thật mà nói:
"Phong Quang trước kia, rõ ràng rất thích anh làm như vậy với em mà."
Mặt Phong Quang đỏ lên,"Đó là trước kia! Hiện giờ tôi không nhớ rõ!"
Có lẽ... Chỉ là có lẽ thôi, trước kia cô thích làm kiểu vận động hỗn hợp hai người này với hắn, nhưng cảm giác hiện tại của cô đối với hắn chỉ là một người xa lạ quen thuộc, cứ như vậy mà xảy ra quan hệ thân mật với hắn lần nữa, sự rụt rè của cô cũng nói cho cô biết như vậy không khỏi quá xốc nổi!
Trong mắt Lục Sâm lộ vẻ tiếc nuối, dáng vẻ cô đơn này của hắn rất dễ khiến người ta thấy không đành lòng mà nghĩ hay là cứ làm theo ý hắn đi...
Không được!
Phong Quang lắc đầu, kiên định giữ ý chí của bản thân, cô vội nói sang chuyện khác, chỉ vào đám cúp và giấy chứng nhận đặt trên kệ sách bên kia mà hỏi:
"Vì sao anh lại có nhiều giải thưởng như vậy?"
"Trước khi quyết định trở thành bác sĩ, anh đã thử làm rất nhiều công việc."
Chắc chắn chỉ là thử thôi sao?
Mấy cái cúp kia rõ ràng cho thấy hắn đều đã đạt tới đỉnh cao của mấy lĩnh vực này!
Lục Sâm cũng không để ý đến sự kinh ngạc của Phong Quang, hắn cầm lấy tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay ấy, lại không nỡ buông cô ra, chỉ thoáng nghĩ một chút, liền đặt tay cô ở nơi đã nhô lên của mình,"Trước kia, lúc Phong Quang không tiện cũng thích giúp anh như thế."
Phong Quang: "...""HIII
Bạn cần đăng nhập để bình luận