Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 12 - Chương 17: Công lược sát thủ trá hình

Quyển 12 - Chương 17: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 17: Công lược sát thủ trá hình
Tư Già lạnh nhạt nói:
"Nó không có cơ hội này."
"Nói cũng đúng."
Phong Quang gật đầu, tay đặt lên bàn và chống cằm. Có thể nói, cô là người không có kiếp sau, vừa rồi nhớ lại những lời Hựu Nhi nói lần trước cũng chỉ là nói đùa cho vui thôi chứ chẳng cho là thật.
Nhìn nam tử trước mặt vẫn đang nghiêm túc điêu khắc, cô nghiêng đầu hỏi:
"Tư Già, huynh đang khắc ai thế?"
"Nàng"
Cô sửng sốt:
"Ta ư?"
"Ừ"
Hắn đáp mà không hề ngẩng đầu lên:
"Ta đang tìm kiếm chuyện khiến ta thấy hứng thú."
"Vậy... điêu khắc người gỗ chính là chuyện mà huynh cảm thấy hứng thú ư?"
"Khắc một người gỗ giống nàng mới là chuyện làm ta cảm thấy hứng thú."
Hắn hơi ngước mắt lên, trong ánh mắt bình thản vốn không có gợn sóng nào chọt xẹt qua một tia mờ ám.
Đột nhiên Phong Quang cảm thấy nóng bừng cả mặt, cô vừa mới đưa tay lên che mặt đã bị hắn dùng một tay cầm lấy, cô nhìn hắn khó hiểu.
Tư Già hỏi:
"Vết thương đã đỡ hơn chưa?"
"Vết thương?"
Bỗng nhiên nhớ ra chuyện mình từng cắt cổ tay, cô hơi run lên, lúng túng đáp:
"Huynh biết ta bị thương..."
Bàn tay cầm lấy tay cô hơi siết chặt hơn một chút, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra:
"Ta biết" "À thì... không phải ta cố ý giấu huynh đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi."
Đầu tiên cô thấy hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó lại thấy có vẻ không đúng:
"Sao huynh lại phát hiện ra ta bị thương được."
Hắn nói nhẹ như mây gió:
"Lúc thay quần áo giúp nàng đã phát hiện ra."
"Ồ... thì ra là thế. Không đúng!"
Cô trợn tròn hai mắt:
"Huynh thay quần áo cho ta sao?"
"Nếu không nàng muốn ai thay nào?"
Dáng vẻ của hắn vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không hề ý thức được mình đã làm ra một chuyện vừa làm người ta thấy buồn bực lại vừa xấu hổ cỡ nào.
Phong Quang không khỏi trầm mặc hồi lâu vì câu nói đó của hắn:
"Huynh có thể... tìm một người có giới tính giống ta mà..."
"Không được."
Hắn buông tay cô ra, tiếp tục điêu khắc người gỗ đã sắp hoàn thành kia.
Sắc mặt cô tối sầm:
"Tại sao lại không được chứ?"
Bởi vì vừa tỉnh lại cô đã vội vàng tìm kiếm hẳn, chờ đến khi tìm được hắn rồi lại vì thở phào nhẹ nhõm một hơi nên cô chưa phát hiện ra là mình đã được thay quần áo khác. Giờ nghe hắn nhắc thể, cảm giác trong lòng cô khó tránh khỏi một chút vi diệu, lại có một chút xấu hổ và giận dữ nữa.
"Bọn họ không thể đụng vào nàng."
Đáp án mà hắn nói ra lại càng làm cô cảm thấy ngoài ý muốn hơn:
"Tại sao bọn họ lại không thể đụng vào ta chứ?"
Tư Già đáp rất nhẹ nhàng và bâng quơ:
"Ta sẽ không nhịn được mà giết bọn họ."
Phong Quang như một vùng đất mà hắn mới khám phá ra, không biết còn có thể mang tới cho hẳn bao nhiêu thể nghiệm mới lạ khác, làm sao hắn có thể để những kẻ khác đụng vào khối châu báu này chứ?
"Tư Già... huynh trở nên rất kỳ quái." vẫn là nam tử lạnh nhạt y như trước, nhưng mà hắn bây giờ lại có một chút làm cô cảm thấy sợ hãi.
Tư Già cầm dao khắc xong người gỗ nhỏ trong tay. Người gỗ mô phỏng dáng người uyển chuyển của một thiếu nữ tóc dài buông xõa, váy áo lay động, giống y hệt như thiếu nữ đứng trong gió đêm, tự tay gỡ cây trâm cài tóc xuống trao cho hắn.
Hắn nhìn người gỗ trong tay, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười như có như không:
"Phong Quang nói ta phải tìm được chuyện chân chính khiến ta có hứng thú, ta phải nghiêm túc sống sót, giờ ta đang cố gắng đây."
Hắn chậm rãi nắm chặt người gỗ, ý cười như đang tồn tại kia cũng trở nên như có như không.
Hắn đang cố gắng... giữ chặt cô ở bên cạnh mình.
Sống lưng Phong Quang bỗng chốc lạnh toát.
*x*wx*xx*x*x*x**
Cô rụt rè, sợ sệt nói:
"Nhưng... huynh là nam, ta là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, huynh cũng không nên thay quần áo cho ta như thế chứ..."
"Việc này chỉ có ta với nàng biết được, sẽ không có người thứ ba biết, danh tiết của nàng cũng sẽ không bị tổn hại."
Hắn dùng vẻ mặt hờ hững nói ra những lời mà cô đã nói khi xông vào phòng hắn lúc còn ở quán trọ, điều này thật sự làm cho người ta không hề cảm thấy vô lại một chút nào.
Sắc mặt Phong Quang vô cùng phức tạp:
"Huynh thay quần áo cho ta... mức độ đó là mức độ nào?"
Rốt cuộc hắn cũng rời ánh mắt khỏi người gỗ kia, dừng trên người Phong Quang nhưng chẳng nói gì.
Hết thảy đã tỏ rõ những điều mà hắn muốn nói.
Phong Quang thật sự muốn đào một cái hố rồi chui vào cho xong!
Thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, hắn còn tốt bụng hỏi một câu:
"Cơ thể còn thấy không khỏe ở đâu sao?"
"Không..."
Giọng điệu của cô bỗng trở nên cứng đờ, trực giác mách bảo với cô rằng phải chuyển sang đề tài khác ngay, nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa thì =â eẽ chỉ eàna thêm mất mắt: "Ta chỉ đang nghĩ xem giờ chúng ta đang ở nơi nào?"
Hắn đáp:
"Một trấn nhỏ ở Giang Nam."
"Trấn nhỏ ư?"
Biết được suy nghĩ trong đầu cô, Tư Già nói:
"Không cần phải lo lắng, không phải loại trấn nhỏ như nơi chúng ta tới mấy ngày trước đâu."
Phong Quang nhíu mày:
"Không đúng, cho dù có ra khỏi thị trấn kia được thì nó cũng ở ngay dưới chân Hoàng thành, vì sao chúng ta đã tới tận Giang Nam rồi?"
"Vấn đề này ta cũng chịu thôi, nhưng chuyện ma quỷ vốn cũng không thể giải thích được mà, có lẽ... cái thị trấn ma quỷ kia nối liền giữa Giang Nam và hoàng thành cũng nên ấy chứ."
"Huynh nói cũng có lý lắm... Nhưng mà giờ chúng ta ở cách xa hoàng thành như thế, chẳng phải chuyện về hoàng cung sẽ trở nên rất phiền toái hay sao. ."
Cô như mất đi sức lực nằm sấp xuống bàn đá, thở dài thườn thượt:
"Xong rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả ca ca nữa, nhất định bọn họ sẽ lo lắng cho ta chết mất."
Hàng ngày đều sinh sống ở trong cung nên quả thực cô cũng muốn ra bên ngoài quan sát một chút, nhưng sau cơn hứng khởi đó, cô cũng không khỏi cảm thấy bắt đầu nhớ nhà.
Tư Già bình thản hỏi:
"Phong Quang muốn về cung sao?"
"Một chút..."
"Vậy để ta đưa Phong Quang về cung nhé."
"Thật không?"
Cô không hề kích động mà lại tỏ ra cực kỳ nghỉ ngờ.
Hắn gật đầu, tiện đà giơ tay đặt lên ngực mình, hơi nhíu mày:
"Nhưng mà vết thương của ta..."
"Không sao, ta không vội, việc dưỡng thương của huynh mới là việc quan trọng hơn cả."
Cô nhớ lại vết thương cực kỳ nghiêm trọng trên ngực hắn, bị thương nặng như thế, không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng chỉ sợ sẽ không lành "Vết thương của huynh còn chưa lành, cứ ngồi ở đây thế này không sao chứ?"
"Không sao, suốt ngày ở trong phòng cũng không tốt cho cơ thể ta, chi bằng tìm một việc gì đó thú vị để làm."
Chuyện thú vị ước chừng cũng chỉ có mỗi việc điêu khắc người gỗ này mà thôi... còn là điêu khắc người gỗ mô phỏng dáng vẻ của cô.
Phong Quang cũng không nắm chắc được ý tử của hắn. Sau khi phát sinh sự kiện thay đồ kia, cô càng ngại không dám hỏi nhiều nên đành phải ngồi một chỗ tự mình băn khoăn, dáng vẻ rối rắm này của cô nhìn cũng có một chút đáng thương.
"Được."
Hắn đột nhiên phun ra một chữ.
Cô đần mặt:
"Gì cơ?"
"Tối hôm đó, vấn đề mà Phong Quang hỏi ta, ta trả lời là được."
Trong đôi mắt đen láy của hắn giờ phút này như có một tia sáng.
Ánh mắt ấy có thể hút chặt đối phương vào, không bao giờ cho trốn thoát khỏi tầm mắt ấy nữa.
Ngày đó, cô hỏi hắn, cô có xinh đẹp không, hắn trả lời là xinh đẹp, sau đó cô lại nói:
"Vậy nếu huynh cảm thấy ta xinh đẹp thì đừng thích Phong Mị Âm nữa, thích ta có được không?"
Ngay lúc đó hẳn không trả lời, một là vì hắn không cho rằng mình thích Phong Mị Âm, hai là bởi vì lúc đó hắn quả thực không thể nào trả lời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận