Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 25: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 25: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 25: Công lược võ lâm minh chủ
"Mỗi ngày đều mua cho ta. ."
Phong Quang nhắc lại hai chữ "mỗi ngày" liền không khỏi sửng sốt một chút, tiếp theo tim liền đập loạn. Cô bỗng nhiên thầm nghĩ, không phải tên nhãi này thật sự có ý với mình, muốn tán cô đấy chứ?
Đợi một chút, như vậy có phải vị trí đã đảo ngược hay không?
Phong Quang rốt cuộc cũng nghĩ tới, cô vốn có nhiệm vụ công lược Thích Trường An, chỉ vì trước kia ấn tượng của cô đối với người này không tốt, nên cũng liền tuỳ hứng mà không thèm nghĩ đến chuyện này.
Chỉ nghĩ đến khả năng kia, không rõ tại sao cô không thấy vui vì không làm mà hưởng, ngược lại còn có chút khẩn trương. Duỗi tay tiếp nhận kẹo hồ lô hắn đưa đến, Phong Quang "Hừ" một tiếng rồi xoay người đi,"Ai muốn ngươi mua cho ta ăn hàng ngày. Ta muốn ăn còn không tự mình đi mua được chắc!"
"Vậy... Phong Quang có bằng lòng để ta đi mua cùng hay không?"
Thích Trường An không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô, ngữ khí hết sức cẩn thận này cực kỳ giống như muốn lấy lòng cô. Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn một cái,"Ngươi muốn đi theo thì cứ đi thôi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi."
Dứt lời, cô lại căm giận cắn một viên kẹo hồ lô, thoạt nhìn như đang tức giận vì chuyện mình không đánh lại được hắn.
Vẫn là cô tự giận chính mình.
Thích Trường An chỉ cười một tiếng, nhưng vẫn không khéo hiểu lòng người mà nói một câu:
"Nếu cô nương không muốn, vậy ta sẽ không đi theo cô."
Chỉ là khi đến bên cầu đá, dường như Thích Trường An bỗng nhìn thấy người nào, hắn dừng chân lại.
Phong Quang cũng dừng bước theo, cô nghỉ hoặc hỏi:
"Sao lại không đi nữa?"
"Ta có chút việc phải đi xử lý"
Thích Trường An rũ mắt cười cười với cô, lại xoa đỉnh đầu cô,"Phong Quang ở đây đợi ta trước nhé, được không?"
Phong Quang biết, hắn chỉ dùng câu "có chút việc muốn đi xử lý" để khái quát chuyện này, vậy chắc hẳn là một chuyện không tiện nói ra, chút bản lĩnh nhìn măt đoán ý nàv c©â vẫn nhải eá. Câ nât đầu "Ta ả đâv chè ngươi trở về."
Khóe môi Thích Trường An khẽ nở một nụ cười tươi đẹp. Một câu này của cô, vậy mà lại khiến tâm tình hắn vui sướng khó tả. Hắn thấp giọng nói:
"Phong Quang ngoan ngoãn, cứ ở chỗ này đếm đến một trăm, ta sẽ trở lại."
"Này, ngươi cho ta là trẻ con sao?"
Mày Phong Quang dựng thẳng, đẩy hắn đi,"Ngươi đi mau, đi mau. Nếu bổn tiểu thư chờ hết kiên nhẫn, ta sẽ bỏ lại ngươi trở về nhà."
Thích Trường An biết cô đang ngượng ngùng, nên cũng liền cười nói một câu,"Phong Quang đừng bực, là ta nói sai. Ta sẽ rất nhanh trở lại."
Lúc này, hắn thật sự xoay người rời đi.
Phong Quang thấy bóng dáng hắn biến mất trong đám người, cũng liền thu lại dáng vẻ vờ tức giận. Cô vốn không thật sự tức giận, đúng như Thích Trường An nghĩ, cô chẳng qua chỉ cảm thấy ngượng ngùng mà thôi.
Thích Trường An không ở đây nữa, cảm giác mới mẻ khi có thể chạy ra ngoài chơi cũng không còn, Phong Quang ngồi xuống bậc thang cầu đá, cô đưa hai tay chống cằm, nhìn trên đường người đến người đi tấp nập, thế nhưng lại đột nhiên muốn than thở.
Người khác đều có bạn tốt kề bên, người yêu ở cạnh, cũng chỉ có cô hiện tại đang cô đơn một mình...
Giờ đã là đêm khuya, nếu dựa theo lúc trước. Phong Quang nhất định đã ngủ rồi. Sau khi Thích Trường An rời đi, cảm xúc hưng phấn của cô cũng dần dần biến mất, liền không khỏi không nhịn được mà buồn ngủ.
Phong Quang nhìn kẹo hồ lô chưa ăn xong vẫn cầm trên tay, lại nhìn đám người cách đó không xa, nơi đó không có gương mặt nào cô quen thuộc.
Cô vùi đầu trên đầu gối, bất giác lẩm nhẩm "Một, hai, ba, bốn, năm..."
Ánh trăng càng lên cao, đêm càng lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, nam nhân áo đen rốt cuộc cũng đạp ánh trăng trở về mà thiếu nữ ngồi trên cầu đã ngủ mất.
Thích Trường An cúi người xuống, lằng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô. Cô ngủ cũng không an ổn lắm, so với ngồi dựa vào lan can cầu đá, vùi đầu trên đầu gối mà ngủ thì hẳn là nằm trên giường lớn mềm mại ngủ sẽ càng thoải mái hơn.
Nhưng Thích Trường An lại nhìn ngắm đến mức nội tâm trở nên mềm mại, đây là một loại cảm giác rất khó trải nghiệm được. Rốt cuộc thì trước nghĩa loại cảm giác này, thì khi nó xuất phát từ nội tâm của nữ giới, phần lớn mọi người sẽ nói là vì có bản năng người mẹ nên "tình thương của mẹ" mới lan tỏa.
Thích Trường An lại không cho rằng cảm giác của mình đối với cô là như vậy, nhưng nếu muốn hắn tìm một từ ngữ thích hợp để hình dung loại cảm giác này, hắn lại không cách nào hình dung ra nổi.
Nhưng bất luận có định nghĩa được loại cảm giác này hay không, hắn vẫn rất vui vẻ hưởng thụ trạng thái hiện tại. Thích Trường An cởi áo khoác ngoài màu đen của mình, khoác lên trên người cô, tiện đà ôm cô lên khỏi mặt đất. Cô thật nhẹ, đây là chuyện mà hắn đã biết từ rất sớm, cô cũng thật yếu ớt, đây là điều hắn hiểu rõ ngay từ lần đầu tiên gặp cô. Nhưng Thích Trường An tại bỗng nhiên cảm thấy cô yếu ớt đến đáng sợ, cô nằm trong lòng hắn có vẻ nhỏ bé như vậy, chỉ một lần bệnh tật, một trận thiên tai, cô liền có thể hương tiêu ngọc vẫn.
Thích Trường An chưa bao giờ lo lắng về thiên tai nhân họa, hắn luôn cho rằng, nếu hắn thật sự bất hạnh mất mạng, vậy cũng là số mệnh của hắn, cho nên hắn không cần lo. Nhưng hiện tại... hắn lại chợt lo lắng vấn đề mà mình chưa bao giờ bận tâm đến trước kia.
Thích Trường An bế Phong Quang bước trên đường phố đã vắng người, không khí quanh thân hắn rất trầm, dường như đã tách biệt thành thế giới riêng với những người khác, chỉ còn liên hệ chặt chẽ với thiếu nữ hắn ôm trong lòng.
"Thích Trường An. ."
Bởi tiếng rao hàng ổn ào của người bán hàng rong suốt dọc đường nên Phong Quang mơ màng mở mắt, cô nhẹ nhàng nỉ non,"Ta đếm tới 103... Ngươi lừa ta..."
"Xin lỗi, là ta không trở về đúng lúc."
Thích Trường An rũ mắt nhẹ giọng nói,"Phong Quang muốn phạt ta thế nào cũng được."
"Không sao..."
Phong Quang lại nhắm hai mắt lại. Trước khi ngủ, cô vô thức thì thầm:
"Là ta đếm nhanh... người không tới chậm. ."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ và dài truyền đến. Cô ngủ rồi.
Thích Trường An lắc đầu bật cười, hắn rõ ràng có thể dùng khinh công đưa cô nhanh chóng trở về, nhưng hắn lại không làm thế, mà chỉ chậm rãi bế cô bước từng bước một đi hết con phố này, cuối cùng mới đưa cô về Khi hắn bước ra, trời đã hơi sáng, hắn lại không vội đi, mà sau khi xoay người, chợt nhìn vào một góc tối mà nói:
"Nếu đã tới, sao không ra gặp một lần?"
Lời hắn vừa dứt, một nam nhân chậm rãi bước từ góc tối ra, là Văn Hiên với một thân áo trắng. Trong bóng đêm, thân hình hắn có vẻ càng thêm gầy gò, mà trên tay hắn còn có một xiên kẹo hồ lô.
"Ta không biết, hóa ra Thích minh chủ "trông giữ" tiểu sư muội phải ở trong phòng muội ấy lâu như thế."
Văn Hiên lễ phép cưới nói:
"Đây là quy củ hành sự trên giang hồ của Thích minh chủ sao?"
"Trước Phong Quang, ta cũng chưa từng trông giữ ai, nên chưa tính là quy củ giang hồ."
Thích minh chủ cười,"Ta chỉ muốn ở cạnh Phong Quang lâu một chút, nên liền làm vậy thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận