Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 52: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 52: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 52: Công lược trạch nam game thủ
Tuy Lư Chi Viễn không chắc khi mình nhìn thấy cô gái khác bị nam giới cưỡng ép thì hắn có ra tay giúp đỡ hay không, nhưng hiện tại hắn cũng không suy nghĩ vấn đề này, hắn chỉ biết, mình sẽ không bỏ mặc Phong Quang là được.
Yến Quy lại chậm rãi nắm chặt tay Phong Quang. Đối mặt với Lư Chỉ Viễn, thái độ của hắn vẫn luôn lãnh đạm như vậy, người khác không nhìn ra sự nghiêm túc của hắn với mình nên cũng khó tránh khỏi cảm thấy tức giận.
Cảm xúc hiện tại của Lư Chỉ Viễn chính là như thế.
Phong Quang nãy giờ chưa nói chuyện rốt cuộc cũng có động tác, cô bước ra từ sau lưng Yến Quy, sau khi phát hiện tay mình không thể rút ra khỏi tay hắn, cô liền dứt khoát nắm lại tay hắn, hơn nữa còn thuận thể ôm lấy cánh tay Yến Quy.
Trước nay cô không thích biểu lộ trạng thái chim nhỏ nép vào người, nhưng một khi cô biểu lộ, cũng liền thực sự có thể kích thích ý muốn bảo vệ của người ta.
Đối với việc Phong Quang bỗng nhiên thân mật, Yến Quy chỉ cúi đầu nhìn về phía cô, thần thái của hắn vẫn hết sức an tĩnh.
Phong Quang nhìn về phía Lư Chi Viễn mỉm cười ngọt ngào:
"Chuyện của tôi và Yến Quy không cần anh tới quản."
Lư Chi Viễn hiển nhiên ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ đến, sẽ có một ngày Phong Quang bày ra dáng vẻ một lòng không muốn xa rời Yến Quy như thế này ở trước mặt hắn.
Một lát sau, hắn nói giọng trầm thấp:
"Phong Quang... tôi biết em hận tôi, nhưng em không thể dùng phương pháp như vậy để trả thù tôi. Điều này đối với chính em mà nói cũng không công bằng."
Cô ngụy trang thành dáng vẻ yêu người đàn ông khác sẽ chỉ khiến trong lòng Lư Chi Viễn càng thêm áy náy mà thôi.
Phong Quang khẽ cười, cực kỳ tươi đẹp loá mắt "Anh đang nói gì vậy? Bạn trai tôi vốn dĩ là Yến Quy, hiện tại tôi và Yến Quy ở bên nhau, chẳng phải chuyện đương nhiên à?"
Khóe môi Lư Chi Viễn giật giật, sắc mặt hắn rốt cuộc bất đắc dĩ,"Lúc trước tôi lừa em... là tôi không đúng. Phong Quang, tôi không khẩn cầu em tha thứ, tôi chỉ hy vọng em không vì chuyện này mà coi nhẹ bản thân." Phong Quang nắm chặt tay Yến Quy, cô ngẩng đầu nhìn hắn "Chẳng phải anh nói muốn đưa em về nhà sao? Chúng ta đi thôi, em không muốn thấy người nhàm chán."
Yến Quy thấp giọng nói: "Được."
Xe của Yến Quy đỗ ngay ở ven đường, bác tài xế bên kia vẫn thời thời khắc khắc quan tâm đến động thái bên này đấy. Thấy thiếu gia nhà mình dẫn theo đại tiểu thư Hạ gia đi về phía này, ông vội xuống xe mở cửa sau ra.
"Phong Quang..."
Lư Chi Viễn đuổi theo, khi hắn muốn bắt lấy một tay khác của Phong Quang, Yến Quy lại nhanh hơn một bước mà cầm lấy cánh tay còn lại đó.
Giọng điệu của Yến Quy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại hơi lộ ra sự lạnh lùng,"Cậu không có tư cách chạm vào cô ấy."
"Yến Quy!"
"Tôi biết tôi mình tên là gì, không cần cậu lớn tiếng nhắc nhở như vậy." Yến Quy chỉ bình tĩnh bỏ lại một câu này, hắn nắm tay Phong Quang, cũng không quay đầu lại mà đưa cô lên xe.
Nhìn chiếc xe màu đen lao đi, Lư Chi Viễn bỗng nhiên có cảm giác bị vứt bỏ, mà cảm giác này lại kéo tới vô cùng mãnh liệt.
Trên xe, Phong Quang cũng hoàn toàn không vui vẻ.
Vừa lên xe, cô liền buông cánh tay Yến Quy ra, hơn nữa cũng lạnh mặt,"Anh đừng tưởng mấy lời tôi nói vừa rồi đều là thật."
"Tôi biết lời Phong Quang nói đều không phải thật."
Hắn rũ mắt nhìn cô, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, chẳng qua như vậy cũng đủ rồi, môi mỏng khẽ cong lên, hắn nhẹ giọng nói:
"Nhưng không sao hết, dù Phong Quang nói dối tôi cũng thích nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận