Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 13: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 13: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 13: Công lược sư phụ song tu
Đôi phu thê kia chợt im lặng.
Ngư Côn lại nhìn Phong Quang cười khẽ một tiếng,"Hỏi hay lắm."
Đối với lời khen của Ngư Côn, Phong Quang chỉ "Hừ" một tiếng. Cô lại nhìn về phía đôi phu thê đang trầm mặc kia,"Chuyện các ngươi lo nghĩ cho con mình là thật, nhưng các ngươi có tâm hại người cũng là thật. Bởi vì không muốn hy sinh bản thân, nên chỉ có thể hy sinh người khác, nói cho cùng, các ngươi cũng không phải người tốt lành gì."
Phi Tử Diên nghe vậy, lòng thương cảm cũng lập tức biến mất, nàng ta nói:
"Vị cô nương này nói không sai. Bất luận thế nào cũng không thể có tâm hại người được, cho dù điểm xuất phát của các ngươi là vì con thì cũng không thể."
Đôi phu thê kia hổ thẹn cúi đầu, không còn lời gì để nói.
"Cha... mẹ..."
Cô bé gầy yếu phát ra âm thanh rất nhỏ, không hiểu vì sao cha mẹ mình phải quỳ trên đất. Nhưng mẹ cô bé cũng chỉ có thể ôm lấy cô mà không nói nổi một câu nào.
Phong Quang nhìn cô bé kia, lại chợt không vui mà nói một câu:
"Trẻ con là vô tội, cho dù các ngươi có sai, cũng không nên để cô bé cùng chịu phạt."
Dứt lời, Phong Quang giơ tay, cô bé ở trong lòng phụ nhân kia liền bay lên. Nhận ra cô muốn làm gì, Ngu Côn rốt cuộc cũng buông tay Phong Quang. Phong Quang dùng hai tay để ôm đứa bé, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự quá nhẹ, chỉ sợ nếu cô bé bị đói thêm một thời gian thì liền rất khó sống sót.
"Tiểu Dung!"
Phụ nhân kia lo lắng gọi một câu, lại bị trượng phu nàng ta kéo cánh tay tại, nàng ta cũng liền an tĩnh, chỉ là ánh mắt trước sau vẫn không yên tâm. Khác với thê tử mình, người đàn ông này biết nghĩ rộng hơn, rằng nếu Phong Quang muốn làm gì, thì bọn họ đã đi đời nhà ma từ sớm.
"Muội tên là Tiểu Dung?"
Phong Quang nhìn đứa trẻ trong lòng mình. Cô bé không khóc không nháo, chỉ luôn chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt thấp thỏm bất an. Tuy rằng thân thể cô bé không khỏe, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trong sáng. Nghe Phong Quang hỏi chuyện, cô bé liền khẽ gật gật đầu, nhút nhát sợ sệt nói:
"Muội tên Tiểu Dung..."
"Muội đã bao lâu không ăn gì rồi?"
"Buổi sáng hôm nay... Mẹ đã cho muội uống ba bát nước..."
Ở trong mắt Tiểu Dung, ngay cả nước cũng được coi như đồ ăn. Phong Quang ngừng một chút, lại lắc lắc vòng tay, một gói giấy liền rơi trên tay Tiểu Dung,"Bên trong có bánh bao, muội ăn đi."
"Bánh bao. ."
Tiểu Dung chậm chạp nhắc lại lời Phong Quang nói, lại khó khăn mở gói giấy ra. Bên trong quả nhiên có mấy cái bánh bao trắng mềm, mắt cô bé rực sáng, lại không vội vã ăn mà quay sang hỏi Phong Quang:
"Đại tỷ tỷ, muội có thể chia cho cha mẹ muội không?"
Phong Quang cười,"Đương nhiên có thể."
Cô đặt Tiểu Dung xuống. Tiểu cô nương liền lập tức ôm bánh bao chạy tới trước mặt cha mẹ, vui vẻ nói:
"Cha mẹ, chúng ta có bánh bao ăn!"
"Cô nương..."
Người đàn ông kia thấp thỏm nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang khoanh tay nói:
"Tiểu Dung nguyện ý cho các ngươi là vì cô bé có lòng hiếu thảo, không liên quan đến việc các ngươi muốn hại người. Dù sao đồ vật ta đã cho Tiểu Dung, cô bé muốn xử lý thế nào là chuyện của cô bé, ta không quản được."
"Cha... mẹ."
Thấy cha mẹ bất động rất lâu, Tiểu Dung tự lấy ra hai cái bánh bao đặt trên tay bọn họ.
Phụ nhân run rẩy hai tay, ôm con gái mình gào khóc, ngay cả hốc mắt người đàn ông kia cũng ướt.
Cảnh tượng này thật ra lại khiến người ta cảm động.
Ngư Côn đứng cạnh Phong Quang, hắn nhướng mày, tại nhỏ giọng nói:
"Ta vốn tưởng rằng, trong cơn giận dữ, người có tính đại tiểu thư như mỹ nhân đây sẽ muốn giết đôi phu thê kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận