Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 43: Ngoại truyện 3 (Thích Trường An)

Quyển 31 - Chương 43: Ngoại truyện 3 (Thích Trường An)Quyển 31 - Chương 43: Ngoại truyện 3 (Thích Trường An)
Ngay lúc đó Lăng Cửu Sinh cũng không trả lời vị thiếu niên, hắn vẫn chỉ nhìn mẫu thân mình, thờ ơ với mọi sự vật khác, cho dù hắn cũng sắp bị đông chết trong không khí rét lạnh này.
Nhưng thiếu niên kia lại hứng thú nhìn dáng vẻ trầm mặc của hắn một hồi, sau đó khẽ cong môi nói:
"Thi thể này cứ đặt đây cũng không ổn, chi bằng ta liền giúp ngươi chôn đi."
Dứt lời, thiếu niên mặc bạch y vuông kiếm một cái, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố bị kiếm khí vô hình đánh ra. Thi thể được cuốn trong chiếu kia cũng theo độ dốc trên mặt đất mà trượt vào hố. Trong lúc Lăng Cứu Sinh chưa phản ứng kịp, tay cầm kiếm của bạch y thiếu niên đã khẽ động, những đám đất kia liền lấp đầy hố.
Lăng Cửu Sinh bé nhỏ lao qua,"Mẹ!"
"Người chết đã đi xa, vẫn nên để bà ấy an tĩnh ra đi thì tốt hơn."
Thần thái của bạch y thiếu niên có sự trầm ổn và chín chắn không phù hợp với tuổi tác,"Là người thì ai cũng đến lúc chết, mấu chốt là phải ra đi có thể diện, ra đi không tiếc nuối."
Khi đó, Lăng Cửu Sinh đã mất một thời gian rất dài mới có thể hiểu ý trong lời thiếu niên kia.
Bởi hắn bắt đầu muốn báo thù. Bạch y thiếu niên trị hết bệnh cho Lăng Cửu Sinh, hắn cũng không hề giấu giếm thân phận của mình mà nói hắn là Thiếu Đảo chủ của Quan Tiên Đảo, rất nhanh sẽ chính thức là Đảo chủ, mà hắn hiện đang rất có hứng thú với hận ý trong mắt Lăng Cửu Sinh. Đây cũng chính là lý do vì sao bạch y thiếu niên tại mang theo Lăng Cửu Sinh bên cạnh mình một tháng.
Lăng Cửu Sinh đã từng hỏi hắn:
"Vì sao ngươi phải rời khỏi Quan Tiên Đảo?"
"Bởi ta muốn trở thành Minh chủ Võ lâm."
"Vậy vì sao ngươi lại muốn trở thành Minh chủ Võ lâm?"
"Ta đã đánh cuộc với cha ta một trận."
Thiếu niên tiêu sái cười,"Ông ấy không chịu thừa nhận trên đời này có người lợi hại hơn ông ấy, trừ phi ta có thể nhất thống giang hồ."
"Vâv vì sao ngươi lưa chon giúp bach đao nhất thống giang hồ. mà không phải hắc đạo?"
Lăng Cửu Sinh năm đó hết sức ngây thơ,"Bởi ngươi cũng phân biệt chính tà sao?"
"Đương nhiên không phải."
Thiếu niên nhìn mây trắng nơi chân trời, nói cực kỳ bình thản:
"Vì vị trí Tổng đàn của hắc đạo không gần như Chính Nghĩa Sơn Trang của bạch đạo."
Lăng Cửu Sinh bảy tuổi nghe xong cũng chỉ nghĩ, có lẽ vị trí xa gần đúng là một chuyện rất quan trọng.
Một tháng tiếp theo, thiếu niên bạch y dạy hắn võ học giang hồ, cũng dạy hắn huyễn thuật mà trước kia hắn chưa bao giờ nghe nói, ngay cả thuật dịch dung cao thâm nhất cũng do thiếu niên kia dạy hắn.
Lăng Cửu Sinh cũng hỏi,'Vì sao ngươi muốn dạy ta nhiều thứ như vậy?"
"Cái này có lợi cho việc báo thù của ngươi."
"Ngươi muốn giúp ta báo thù?"
"Cũng không phải."
Đôi mắt thiếu niên mang ý cười,"Phần thù hận này của ngươi tuyệt đối có thể giết rất nhiều người. Giang hồ này quá nhàm chán, tóm lại cũng phải có người làm nghiêng trời lệch đất một chút thì nhất thống giang hồ mới vui."
Ngay lúc đó Lăng Cửu Sinh đã có cảm giác mình chẳng qua chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi, nhưng hắn cũng không cự tuyệt học tập tri thức mà thiếu niên truyền cho hắn, hắn cần những năng lực đó để báo thù.
Thiếu niên trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của Lăng Cửu Sinh lúc đó, đương nhiên Lăng Cửu Sinh cũng có tâm lý chim non mà ỷ lại người này.
Nhưng vào một ngày nào đó, thiếu niên bỗng nhiên biến mất không thấy, Lăng Cửu Sinh có cảm giác lần nữa bị vứt bỏ, hắn không tìm thấy thiếu niên, liền bắt đầu quyết định đi tìm kẻ thù của mình trước.
Hoa Tân đã sớm dẫn theo Hạ Mộ đi về phía Bắc, hắn không tìm thấy Hoa Tân cùng Hạ Mộ. liền giết hết một đám người trong gia tộc của Hoa Tân. Năm ấy, hắn mới tám tuổi.
Lăng Cửu Sinh bởi vì trên tay nhiễm máu mà bị bạch đạo gọi là tiểu ác ma. Bị đám kia nhân sĩ chính nghĩa kia đuổi giết, hắn cũng chỉ có thể gia nhập hắc đạo. Lăng Cửu Sinh cũng nhớ rõ thiếu niên từng nói với mình, hắn muốn trở thành Minh chủ Võ lâm, thống nhất giang hồ. Như vậy, chỉ cần Lăng Cửu Sinh hắn trở thành Giáo chủ Ma giáo, đến lúc đó bọn họ tất sẽ có một trận chiến. Cho nên, Lăng Cửu Sinh nỗ lực rất nhiều, cũng giết rất nhiều người, rốt cuộc mới ngồi lên vị trí Giáo chủ Ma giáo, nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là, Minh chủ Võ lâm mới của bạch đạo là một người tên Thích Trường An. Hắn và Thích Trường An từng có vài lần chạm mặt.
Không sai, tính tình ôn hòa của Thích Trường An cũng có vài phần tương tự với thiếu niên bạch y năm đó, nhưng trong mắt Thích Trường An lại không có sự khinh miệt đối với người đời cùng vẻ nhàm chán với thế gian kia.
Lăng Cửu Sinh không biết, thuật dịch dung cao thêm nhất không chỉ là thay đổi khuôn mặt, mà người dịch dung cũng phải quên đi con người thật của bản thân.
Mọi chuyện qua đi mấy năm, ở trong lòng Lăng Cửu Sinh, thiếu niên bạch y đã không khác gì kẻ lừa đảo, nhưng khi hắn dùng thân phận Văn Hiên trà trộn vào Tàng Binh Phủ, hắn vẫn không tự chủ mà bắt chước thành dáng vẻ của thiếu niên trong trí nhớ kia.
Ôn hòa như ngọc, lại tuấn tú tao nhã.
Đây là chuyện xưa về lần đầu Lăng Cửu Sinh và Thích Trường An gặp gỡ.
"Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Sau khi Lăng Cửu Sinh tháo bỏ tất cả ngụy trang, hắn là một người ít lời trầm mặc, cũng chính là kiểu người có tính tình cô độc.
Thích Trường An cười cười,"Ngươi muốn hỏi gì?"
"Vì sao lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta năm đó, quần áo trên người ta rõ ràng rất mộc mạc, nhưng người lại gọi ta là tiểu thiếu gia."
Thích Trường An nhướng mày,"Vấn đề này rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng."
Ánh mắt Lăng Cửu Sinh khóa chặt vào Thích Trường An, có thể nhìn ra sự bướng bỉnh của hắn lúc này.
Thích Trường An cong khóe mắt, càng có thêm một vẻ phong lưu,"Chỉ khi một người xuất thân phú quý, hai tay hắn mới có thể không có chút vết nứt hay vết sẹo nào. Câu trả lời như thế đã khiến ngươi vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng."
Trên tay Lăng Cứu Sinh hiện tại đã hiện vết chai do luyện võ, thậm chí Trường An... hôm nay ngươi hạ độc chúng ta ở đây... rốt cuộc có gì mục đích?
"Trước đây, người cha đoản mệnh kia của ta đã nói, trên đời này không ai có thể thắng được ông ta, nhưng về sau, ông ta đã biết mình sai rồi."
Thích Trường An tiếc hận lắc đầu,"Đáng tiếc ông ta không chịu nổi liền tự sát."
Hắn thật ra lại muốn lão cha kia của hắn chứng kiến lâu hơn một chút, nhưng lão Đảo chủ không còn mặt mũi nào, chỉ có thể chết cho xong việc.
Tiêu Bạch Thư đã có thể đoán được dụng ý của Thích Trường An,"Lần này tới Quan Tiên Đảo đều là người có võ công cao thâm trong giang hồ, chỉ cần ngươi giết hết những người này... Vậy bất kể là hắc đạo hay bạch đạo cũng đều vĩnh viễn không còn ai cản trở bước chân ngươi, đây là nhất thống giang hồ mà ngươi nói."
"Đúng là như vậy."
Thích Trường An nhìn sang Tiêu Bạch Thư, hắn mỉm cười nói:
"Tiêu đại hiệp quả nhiên thông minh."
Tả Thủ Đao chết, là hắn ra tay, Tiêu Bạch Thư trúng huyễn thuật cũng do hắn làm, chỉ có chuyện của Văn Đình mới là Lăng Cửu Sinh làm mà thôi.
Người đời sẽ không nghĩ đến, kỳ thật ba người này bị chết, bị thương là do hai người gây án, mà nguyên nhân Lăng Cửu Sinh không giải thích hai người trước không phải do mình làm cũng rất đơn giản, bởi sẽ không ai muốn tin hắn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận