Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 27: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 27: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 27: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nghe thấy hai chữ "lớn tuổi" này, sắc mặt Trác Vân liền tối sầm lại, trong hậu cung này, tuổi của nàng ta là lớn nhất, ngoài ngôi vị Hoàng hậu ra, đây chính là điều thứ hai mà nàng ta không muốn bị người ta nhắc tới.
Cho nên nàng ta cũng phản kích:
"Con của chính mình bị người ta bắt nạt, làm cha mẹ sao có thể mặc kệ được đây? Hoàng hậu chưa bao giờ làm mẫu thân, dĩ nhiên không thể nào hiểu được."
Nếu Dung Thính Tuyết muốn bóc vết sẹo của nàng ta, vậy đương nhiên nàng ta cũng chỉ có thể không cam lòng yếu thế, là Hoàng hậu thì đã sao? Không được bệ hạ sủng ái, không có hoàng tử ở bên, vậy thì nàng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.
Nhưng trên mặt Dung Thính Tuyết tại không hiện ra bất cứ vẻ giận dữ nào, nàng vẫn ưu nhã trước sau như một mà nói:
"Vân phi quan tâm thái quá đến Nhị hoàng tử như vậy là không được rồi, chuyện của trẻ con, đương nhiên chỉ có thể để chúng tự mình giải quyết, chẳng phải người nói Đại hoàng tử bắt nạt Nhị hoàng tử sao? Như vậy đi, hay là chúng ta để bệ hạ triệu tập văn võ bá quan, cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng từ đấu một trận chiến công bằng, nếu Nhị hoàng tử thắng, cũng coi như rửa được mối nhục xưa, nếu Nhị hoàng tử thua ấy mà..."
Như Nàng nghiêm túc kiến nghị, cuối cùng lại nhịn không được mà tự mình bật cười trước.
Nếu cẩn thận nghe ra, sẽ thấy Dung Thính Tuyết hoàn toàn đứng ở góc độ công bằng mà đưa ra ý kiến, nhưng Trác Vân cưng chiều con của mình đến thế nào cơ chứ, nàng ta không nỡ để Nhàn Lung chịu khổ nữa phần, lại càng không nỡ để nó tập võ cực khổ dưới ánh nắng chói chang, cho nên dù có là trận chiến công bằng thì đã sao đây? Nhàn Lung đương nhiên sẽ không thể là đối thủ của Nhàn Mạch, ngược lại còn bị mọi người chê cười.
Trác Vân mặt lạnh như sương,"Hoàng hậu nương nương, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào việc này?"
"Đâu có, Vân phi cũng đừng nên hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến ta, chẳng qua là do ta thấy Vân phi cùng Trương thống lĩnh muốn đưa Đại hoàng tử đi, nghĩ đến việc bệ hạ kỳ vọng rất cao đối với Đại hoàng tử, nói đứa nhỏ đó là hiền tài khó gặp, lúc này mới khó tránh khỏi mà nói vài câu. đương nhiên. Vân phi ngươi muến như thế nào. thì cứ làm như thế." Dung Thính Tuyết cười bước sang bên cạnh một bước,"Ngươi muốn bắt thì bắt đi, ta tuyệt đối không ngăn cản."
Thái độ lúc này của Dung Thính Tuyết, chợt khiến trong lòng Trác Vân thêm một phần thấp thỏm, điều này giống như khi một người luôn đối nghịch với ngươi, không cho ngươi làm điều gì đó, nhưng về sau nàng lại không ngăn cản ngươi nữa, loại cảm giác nghỉ ngờ có bẫy này, cực kỳ khiến người ta khó chịu.
Trác Vân lại nhìn Nhàn Mạch, trong mắt cậu lại chút ý cười nhàn nhạt, không chút hoang mang, điều này đối với một đứa trẻ mà nói, không khỏi cũng quá mức bình tĩnh rồi.
Nàng ta không khỏi bắt đầu nghĩ tới việc bệ hạ từng nói với nàng ta, Nhàn Mạch chỉ là một thứ vũ khí, một tấm chắn mà thôi, tấm chắn dùng để bảo vệ ngai vàng đế vương đời kế tiếp, mà để vương kế tiếp sẽ là ai đây?
Tóm lại, sẽ không phải là Nhàn Mạch.
Trác Vân nhìn Nhàn Mạch hồi lâu, nàng ta nói với chính mình, đứa nhỏ này sẽ không có tính uy hiếp đối với bản thân, ít nhất, bệ hạ đều đã loại bỏ toàn bộ cái gọi là "tính uy hiếp" của hắn.
"Hoàng hậu nương nương."
Trác Vân lạnh lùng nhìn Dung Thính Tuyết, cười lạnh nói một câu,"Tương lai chúng ta còn dài."
Dứt lời, nàng ta xoay người mang theo cung nữ của mình rời đi.
Mà Trương Tư lại tương đối khổ sở, hắn vẫn còn giữ nguyên tư thế cúi đầu khom mình, cho dù đã eo nhức lưng đau, nhưng trước khi Hoàng hậu nương nương nói miễn lễ, hắn nhất định phải cố giữ động tác này.
Dường như lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới Trương Tư, Dung Thính Tuyết tỏ vẻ bất ngờ nói:
"Trương thống lĩnh, hóa ra ngươi vẫn còn ở đây à?".
Nghe lời này, giống như thể nàng vốn không biết người ta vẫn đứng bên cạnh từ nãy tới giờ.
Nụ cười của Trương thống lĩnh cứng đờ,"Dáng vẻ Hoàng hậu nương nương cao quý, khiến cho hạ quan phải trầm trồ, ngay cả đi cũng không đi nổi."
Dung Thính Tuyết che miệng mà cười,"Trương thống tĩnh cũng thật khéo ăn nói, vậy ngươi cứ đứng lại một canh giờ đi, bổn cung đi về trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận