Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 36: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 36: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 36: Công lược tình yêu cấm ky
Mọi người đều nói Tạ Trạm là người tốt, không kiêu căng lại thích giúp đỡ người khác, lời này không giả, mà Tạ Trạm cũng gắn bó với gia đình, luôn hiếu kính trưởng bối, lời này lại càng không giả.
Tất cả đức tính tốt đẹp trên thế gian dường như đều có thể thấy được ở con người hắn, dù là ai cũng không thể bới móc ra sai lầm của hắn được, ngay cả kẻ địch của hắn cũng phải nói một câu: hắn là một đối thủ đáng kính trọng. Mà sự hoàn mỹ vô khuyết của hắn cũng khiến hắn giống như một thánh nhân không tồn tại trên thế gian này.
Hắn quá mức hoàn mỹ, thế nên muốn sánh vai bên cạnh hắn cũng cần phải có dũng khí vô tận.
Phong Quang rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao hắn đã sắp đến ba mươi mà vẫn chưa cưới vợ, lại càng không ái mộ ai. Nếu một nữ nhân không thể khiến bản thân trở nên hoàn mỹ không khuyết điểm, thì trong mắt hắn, người đó cũng sẽ chẳng khác gì những người hắn đã từng cứu cả.
Có lẽ trong mắt hắn cũng chỉ có sự phân biệt giữa người ngoài với người trong nhà mà thôi.
Tạ Trạm thấy Phong Quang im lặng hồi lâu không nói, lại thấy vẻ mặt cô không thích hợp, hắn mới hơi khom lưng, quan tâm hỏi:
"Làm sao vậy? Phong Quang."
"Không có gì."
Phong Quang cúi đầu, im lặng không nói.
Cô bỗng nhiên có chút không tự tin có thể khiến người nam nhân này thích mình.
"Ta lại chọc ngươi tức giận rồi sao?"
"Không đâu... Ta không tức giận."
Cô cúi đầu không nhìn hắn, chẳng qua giọng nói rầu rĩ đã tố cáo cảm xúc không dễ chịu lúc này của cô.
Tạ Trạm hơi ngừng lại, thấp giọng nói:
"Phong Quang, ta không phải là người thông minh, nếu như ta chọc ngươi tức giận, ngươi lại không nói cho ta, thì ta sẽ vĩnh viễn không biết lý do là gì."
"Tam thúc rất tốt, không có điểm nào khiến ta tức giận cả."
Cô ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười. Quang đã nhân lúc hắn thả lỏng mà rút lại tay mình, xoay người rời đi,"Tam thúc yên tâm, cung yến ngày đó ta sẽ tham dự, ta cũng sẽ nỗ lực không làm mất mặt Tạ gia chúng ta. Giờ ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Tạ Trạm muốn đuổi theo nhưng chỉ đành dừng chân lại.
Đi qua hành lang, Phong Quang đỡ trán thở dài một tiếng, mỗi lần cô cho rằng có tiến triển, hiện thực lại đánh cô trở về nguyên hình. Gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng con đường này không khỏi cũng hơi xa quá đi.
"Ngươi vừa nói chuyện gì với tam thúc ngươi vậy?"
Thình lình, một giọng nói già cả vang lên phía trước.
Phong Quang ngẩng đầu, thấy là lão phu nhân, mà dưới ánh nến mờ mịt, khuôn mặt với nếp hằn ngang dọc của bà ta lại có chút âm trầm đáng sợ. Cô hoảng hốt, vội nói một câu:
"Bà nội, chào buổi tối."
Lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát, lần này lại không để ý Phong Quang gọi mình là bà nội mà chỉ hỏi:
"Ngươi và Trạm Nhỉ hàn huyện gì thế?"
"Không có gì ạ, chỉ nói chuyện tham gia cung yến ba ngày sau thôi."
Phong Quang trả lời thành thật, không giấu giếm
"Cung yến ba ngày sau quan trọng như vậy, đến lúc đó ngươi đừng làm mất thể diện Tạ phủ chúng ta."
"Dạ...
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ thờ ơ này của Phong Quang. Lại hận rèn sắt không thành thép mà nói:
"Ngươi phải ý thức được tầm quan trọng của sự tình, nếu thể diện của Tạ phủ bị tổn hại vì ngươi, hậu quả này ngươi sẽ không gánh nổi."
"Thế, thế ạ?"
Phong Quang thấp thỏm nói, cô có trực giác lão phu nhân kích động như vậy có hơi khác thường.
Có lẽ cũng nhận ra mình quá mức kích động. lão phu nhân tại cố làm dịu vẻ mặt mà nói:
"Trạm Nhi nói đại phòng các ngươi đã rời khỏi đế đô quá lâu, cũng đến lúc nên trở về đoàn tụ với người nhà, bởi vậy nên ta mới năm lần bảy lượt viết thư gọi các ngươi trở về. Nếu đại phòng các ngươi có thể an phận không gây rắc rối thì Tạ gia chúng ta mới có thể tồn tại lâu dài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận