Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 13: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 13: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 13: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Tiểu Hà đem chiếc hộp bê trong tay đặt lên bàn, An phi mở hộp ra, bên trong là ngọc bội làm từ bạch ngọc cực kỳ tỉnh xảo.
"Ta cũng không có đồ gì tốt, chỉ có một khối hàn ngọc tổ truyền dùng để chế tạo ngọc bội này, hy vọng Đại hoàng tử có thể không chê mà nhận lấy."
Nhàn Mạch không dao động.
An phi lại nói:
"Hàn ngọc này có công hiệu trừ tà đuổi độc, nghe nói thân thể Đại hoàng tử không khỏe, cho nên ta mới muốn lấy khối ngọc bội này làm quà chúc mừng Đại hoàng tử vào ở cung Nghỉ Hòa."
Phong Quang lập tức đưa tay chọc chọc Nhàn Mạch,"Trừ tà đuổi độc đó, thứ tốt, ngươi mau nhận lấy đi."
Dù sao gần đây đồ vật từ các cung đưa tới cũng thật sự là không ít, phần lớn đều là vàng bạc châu báu, nếu như không nhận, những người đó sẽ nói một câu ngươi không nhận chính là khinh thường ta, buộc người ta phải nhận đồ rồi mới hài lòng đi khỏi.
Hiện tại có nhận thêm đồ của An phi, cũng chẳng có vấn đề gì.
"Đa tạ nương nương."
Nhàn Mạch rốt cuộc duỗi tay, tiếp nhận cái hộp kia. Nụ cười của An phi càng thêm tươi đẹp, nàng cười nói:
"Đại hoàng tử mới chuyển đến cung Nghi Hòa không lâu, đã thích ứng được với cuộc sống ở đây chưa?"
Phong Quang tại chọc chọc Nhàn Mạch.
Nhàn Mạch nhàn nhạt phun ra hai chữ:
"Vẫn ổn"
"Vậy là tốt rồi, Đại hoàng tử không có mẫu thân chăm sóc, bọn hạ nhân tóm lại cũng sẽ có vài chỗ chưa được chu toàn, hiện giờ nghe Đại hoàng tử nói vậy, ta cũng có thể an tâm hơn rất nhiều."
Phong Quang đặt một tay trên bàn chống cằm, cô nghiêng đầu nhìn Nhàn Mạch, lại đưa cái tay còn lại chọc chọc khuôn mặt cậu.
"Đa tạ nương nương quan tâm."
Trong mắt An phi lộ ra vẻ khó hiểu, không rõ tại sao thái độ cực kỳ nhưng điều này đối với nàng mà nói thì không phải chuyện xấu, nàng tùy ý nói:
"Đại hoàng từ lúc trước vốn được giao cho Vân phi dạy dỗ, nhưng Vân phi cũng đã có một vị hoàng tử và một vị công chúa rồi, chỉ sợ là dù có lòng thì lực cũng không đủ, nên mười mấy năm qua mới sơ sót với Đại hoàng tử. Đại hoàng tử nhất thiết đừng nên ghi hận Vân phi muội muội."
Phong Quang nói:
"Nàng ta đang thử thái độ của ngươi."
Nhàn Mạch nói:
"Ta không nhớ gì về Vân phi cả, chưa nói gì tới ghi hận."
"Vậy thì tốt rồi."
An phi dịu dàng cười,"Vân phi là phi tử được bệ hạ sủng ái nhất, nếu Đại hoàng tử xa cách với Vân phi, đến lúc đó thì người khó xử sẽ chính là bệ hạ."
Phong Quang hứng thú ngồi bên cạnh Nhàn Mạch nói:
"Vị nương nương này đang muốn nhắc nhở ngươi, đừng đỉi tìm Vân phi kia mà gây chuyện đó."
An phi bày tỏ ý tốt mãnh liệt như vậy, Nhàn Mạch dĩ nhiên cũng là có thể cảm nhận được, cậu gật gật đầu,"Ta hiểu rõ."
An phi vừa lòng cười, nàng ngồi lại một lúc khoảng nửa chén trà nhỏ, liền rời khỏi cung Nghỉ Hòa.
Phong Quang vừa bay qua bay lại bên cạnh Nhàn Mạch, vừa nói:
"A Mạch ngươi cảm thấy vị An phi nương nương kia thế nào?"
"Chẳng ra gì."
Thái độ của Nhàn Mạch lãnh đạm, đối với An phi kia, chưa nói gì tới thích, cậu cũng chỉ không đến mức chán ghét nàng ta thôi.
Phong Quang bay tới trước mặt cậu, nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, hai tay ôm lấy mặt cậu, nghiêm túc gọi một tiếng,"A Mạch."
Nhàn Mạch chỉ cảm thấy như có thứ gì lành lạnh áp lên trên mặt mình, vành tai cậu bé ửng đỏ, nhưng vẫn hỏi rất bình tĩnh:
"Làm sao vậy?"
"Ngươi không thể cử nói chuyện với người ta bằng thái độ lãnh đạm như vậy được, nếu vui giận đều thể hiện hết trên mặt, thì đối với ngươi cũng không phải một chuyện tốt."
Nhân Mach hơi khizng lai "Phong Ouand muốn †a làm thế nào ! "Tươi cười."
Phong Quang lập tức nhéo nhéo mặt Nhàn Mạch, thở dài nói:
"Ngươi phải học cách mỉm cười, ngươi có nhìn thấy vị An phi hôm nay không, ngươi có cảm thấy khi nàng ấy cười lên, sẽ khiến ngươi cảm thấy nàng ấy không hề đáng ghét như những nương nương trước đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận