Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 30: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 30: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 30: Công lược đại thần e-sport
"Thật sự không có sao?"
Phong Quang tủi thân mếu máo, trong lòng rơi lệ thành sông.
"Nói thế nào đây? Loại chuyện này giống như trời sinh, đương nhiên, cũng không phải không thể dựa vào nỗ lực về sau..."
Thấy ánh mắt cô nhìn mình thật sự quá đáng thương, Nhan Phi lại không khỏi nói khéo một chút.
"Nỗ lực về sau?"
Mắt cô sáng ngời,"Có thể nỗ lực như thế nào?"
"Ví dụ như... Chọn lựa nội y thích hợp..."
Phong Quang nghe xong, liền vén áo sơ mi đồng phục của mình lên,"Vậy chị cảm thấy nội y này của em mặc có thích hợp không?"
Trên da thịt trắng nõn của thiếu nữ, áo ngực màu hồng nhạt có hình hoa nhỏ kia thật sự là cực kỳ nổi bật, lại cũng rất hiệu quả trong việc tạo ra một cái khe không sâu không cạn dù ngực cô vốn không lớn.
Nhan Phi: "... '
"Không ổn sao?"
Phong Quang thấy Nhan Phi không nói lời nào, chỉ cảm thấy hay là mình mặc sai kiểu áo ngực.
Nhan Phi hơi quay mặt đi ho khan một tiếng, lại tri kỷ kéo tay Phong Quang, để cô thả xuống vạt áo đang bị xốc lên, quan tâm nói:
"Con gái cần phải chú ý hình tượng"
"Nhưng ở đây cũng chỉ có chị và em. Chị gái xinh đẹp còn tốt như vậy, nên cũng sẽ không nói ra ngoài, bởi vì là chị nên em mới không chú trọng hình tượng đó."
Nhan Phi cười một tiếng,"Vậy em phải cẩn thận đừng bị cảm, cảm mạo chính là một chuyện rất khó chịu."
"Vậy chị nói đi, có phải em mặc đồ không ổn không?"
"Không phải... Phong Quang mặc rất tốt."
Nhan Phi chỉ xem qua cũng có thể nhìn ra được, ngực Phong Quang tuy rằng không lớn, nhưng cũng phát triển rất tốt, cô ấy lại nói với Phong Quang:
"Dáng người Phong Quang cũng rất đẹp, về sau em không cần lo chiivên này nữa" "Đẹp sao... Chị là bác sĩ, em nghe chị."
Phong Quang lại rời khỏi vòng ôm của Nhan Phi, tự giác bò lên một chiếc giường,"Em hơi mệt, ngủ trước đây."
Nhan Phi ngồi ở mép giường, cẩn thận đắp chăn lên cho cô, lằng lặng nhìn Phong Quang trong chốc lát, cô hỏi:
"Phong Quang đã gặp Tiểu Sách chưa? Biết Tiểu Sách xuất viện rồi chứ?"
Qua một lúc lâu sau, mới truyền đến một tiếng "Vâng" nhẹ của cô.
Nhan Phi thở dài, cô mềm giọng nói:
"Tôi đã nói Tiểu Sách có chút khác biệt người thường, huống chỉ em còn là học sinh của hắn. Tôi nghĩ trong lòng Phong Quang cũng rất rõ ràng hai người sẽ không có khả năng, đúng không?"
Phong Quang rầu rĩ nói:
"Em cũng biết rất khó khăn, nhưng em có lý do cần phải khiến thầy ấy thích em."
Nhan Phi lại mỉm cười,"Tiểu Sách hắn rất hiếm khi thích một người, cũng sẽ rất hiếm khi chán ghét một người, có lẽ Phong Quang cảm thấy hắn xa cách với em, kỳ thật cũng là vì tính tình hắn từ trước đến nay đều rất lạnh nhạt mà thôi."
Có lẽ Nhan Phi không hờ hững như Nhan Sách, mà ngược lại, Nhan Phi còn cực kỳ kiên nhẫn ôn nhu, Phong Quang cầm lòng không được liền coi cô như chị gái thân thiết mà tâm sự.
Nhan Phi bình tĩnh hỏi:
"Phong Quang thật sự rất thích Tiểu Sách sao?"
"Em cũng không biết."
Phong Quang cắn môi, vẻ mặt hết sức rối rắm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây xanh ngắt bị gió thổi ào ào rung động, giống như tâm tình cô đang ồn ào náo động không yên.
Một hồi lâu sau, cô nghe tiếng gió, bỗng nhiên nói:
"Nhan Sách tạo cho em một cảm giác rất thoải mái..."
"Rất thoải mái?"
Nhan Sách vẫn luôn chỉ có mỗi một vẻ mặt, tuy quả thật khiến người ta có cảm giác ôn hòa, nhưng cũng lại cố chấp cứng nhắc, sao có thể khiến người ta thấy thoải mái được đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận