Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 52: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 52: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 52: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Phong Quang chợt cảm thấy đau nhói trên cổ, thuốc trong ống tiêm tiến vào làn da cô. Rất nhanh, cô liền cảm thấy mất hết sức lực, ngay cả sức để cầm dao cũng không có.
Guardian nhẹ nhàng bế cô lên. Lúc này hắn đang dùng dáng vẻ của Thư Bạch, bởi hắn còn nhớ rõ, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Thư Bạch, cô đã bị mê hoặc bởi gương mặt này của hắn. Nếu cô không thích Hạ Phong Ảnh, vậy hẳn sẽ dùng dáng vẻ của Thư Bạch để đến trước mặt cô.
Phong Quang chỉ mất hết sức lực, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô cố sức nói thành lời,"Anh muốn đưa tôi đi đâu..."
"Trời đã sắp tối, tôi đưa em về nghỉ ngơi."
Guardian tươi cười ôn hòa, ánh chiều tà chiếu trên người hắn, tựa như khoác lên cho hắn một tầng lụa mỏng mơ hồ. Cô cười khổ, hiểu rõ rằng dù mình muốn chết, cũng sẽ không chết được. Không biết tại sao, cô lại nghĩ tới việc chuyển mục tiêu mối họa,"Guardian, tôi giới thiệu một cho anh một người con gái còn thú vị hơn tôi nhé, thế nào?"
"Tôi không thích con gái."
Guardian cúi đầu cười,"Tôi chỉ thích Phong Quang."
Trong mắt Guardian không có sự phân chia nam nữ, bọn họ chỉ có một cái tên thống nhất, đó chính là "loài người".
Rốt cuộc Guardian cũng chỉ là một chương trình máy tính, chính hắn cũng không có giới tính rõ ràng, nói cách khác, nếu Phong Quang thích con gái, thì hắn cũng sẽ xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ của phái nữ thôi.
Vốn đang muốn giới thiệu cho Guardian quen Nghiêm Lạc, Phong Quang bỗng nhiên mất hết cả hứng thú.
Mọi người trong căn cứ đều đã chết, không biết Nghiêm Lạc có xảy ra chuyện hay không. Nhưng Nghiêm Lạc là nữ chính, theo cô biết, đây là một câu chuyện HE(1), nếu thế giới này vẫn còn vận hành suôn sẻ, vậy cũng có nghĩa Nghiêm Lạc vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Thật ra hiện giờ, Phong Quang lại rất hy vọng Nghiêm Lạc hoặc Quân Trạch đã chết. Nhìn xem, cô vốn cũng đâu phải người tốt lành gì, vì muốn thoát khỏi thế giới này, mà ngay cả loại chuyện mong người khác chết đi cô cũng nghĩ tới.
Phong Quang nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi. Phúc Âm, cũng chỉ có phòng của cô là không có chút mùi máu tươi nào cả.
Guardian đặt cô lên giường xong thì không rời khỏi, mà nằm xuống bên cạnh cô. Cầm lấy tay cô, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang có đói bụng không?"
Cô nhắm mắt lại không trả lời.
Hắn liền coi như cô thật sự mệt mỏi mà ôm cả người cô vào trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng nói khẽ,'"Phong Quang, chúng ta không thể trở lại như trước được sao? Tôi có thể làm Hạ Phong Ảnh, cũng có thể làm Thư Bạch. Nếu em thích người khác, tôi cũng có thể biến thành những người khác."
"Trở lại như trước à, được thôi." Cô mở mắt ra, trong mắt có ý cười,"Anh khiến những người anh giết sống lại hết đi, tôi và anh sẽ như lúc trước."
"Được, tôi sẽ để bọn họ sống lại..."
"Ý tôi là sống lại theo đúng nghĩa." Phong Quang mỉm cười,"Chứ không phải việc anh dùng một đống số liệu tạo ra ảo giác lừa gạt tôi."
"Tôi không làm được."
Hắn thừa nhận rất thẳng thắn, không cố ý lừa gạt, cũng không vòng vo đổi đề tài.
Phong Quang một lần nữa nhắm mắt lại,"Tôi rất mệt mỏi."
"Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh em." Guardian nhẹ giọng nói:
"Phong Quang có tôi là đủ rồi."
Những ngày tháng tiếp theo, ngày nào cô cũng đều bị Guardian tiêm thuốc.
Cô không biết đây là loại thuốc là gì, nhưng ngoại trừ việc khiến cô không có sức để đi lại, thì nó không gây cho cô ảnh hưởng nào khác.
******x***
(1) HE: Happy Ending - kết thúc hạnh phúc, vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận